Nếu đến khi hắn thật sự đảo ngược thuật hô hấp mà bị rơi xuống vực như hôm nay, nếu khi đó hắn lựa chọn cưỡng ép thi triển thuật hô hấp thì cảnh giới của hắn sẽ mãi mãi dừng lại ở đây.
Nên Khánh Trần mới quý trọng mỗi lần luyện tập như vậy.
Nhưng vấn đề ở chỗ, mỗi khi hắn trèo lên xe lao xuống vách núi, mỗi khi nhìn thấy vực thẳm ở ngay trước mắt, hắn đều không thể giữ bình tĩnh được, trái tim trong lồng ngực hắn sẽ nhảy lên rất nhanh.
Đây chính là biểu hiện của sự sợ hãi, mà nếu tâm trí con người bị sự sợ hãi bao phủ thì suy nghĩ của người đó sẽ không dứt khoát được như bình thường.
Khánh Trần biết, mình phải tìm cách khắc phục vấn đề này ngay lập tức.
Cho nên, hắn mới cố ý không sử lí vết thương trên người, để sự đau đớn từ những vết thương đó xóa nhòa cảm giác sợ hãi trong hắn.
Nhưng sau khi chân khí Kỵ Sĩ của hắn hóa thành thể lỏng, mọi chuyện diễn ra đều rất kì quái.
Trong mỗi lần khiêu chiến sinh tử quan, hắn đều cảm thấy có một luồng sức mạnh nào đó đang sôi trào mãnh liệt trong cơ thể.
Hắn biết, trước đây chưa từng có Kỵ Sĩ nào gặp phải vấn đề như hắn cả.
Cũng như khi Nhâm Hòa mở ra con đường trở thành Kỵ Sĩ, như khi Tần Sênh sáng tạo ra thuật hô hấp, trước họ, chưa có ai dám đi con đường đó, nên họ đều không thể tham khảo kinh nghiệm của bất kì ai.
Tình huống của Khánh Trần bây giờ cũng như thế.
Trước đây chưa có bất kì Kỵ Sĩ nào sau khi hoàn thành sinh tử quan đầu tiên đã có được chân khí của Kỵ Sĩ.
Cũng không có Kỵ Sĩ nào biết sau khi chân khí hóa lỏng sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nhưng trong mỗi lần lao xuống sườn núi, Khánh Trần lại cảm thấy luồng chân khí hóa lỏng đó bị thứ gì đó dẫn dắt, khuấy động, điều khiển nó vậy.
Khánh Trần cũng không biết chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng hắn biết, nếu hắn có thể hoàn thành khiêu chiến sinh tử quan lần này thì mọi chuyện sẽ có đáp án.
Từ sáng sớm đến đêm khuya.
Khánh Trần vừa khiêng xe leo núi về Okuhotaka vừa nói với Jinguji Maki:
"Đi thôi, chúng ta nên quay về trung tâm phục vụ du khách thôi."
Jinguji Maki sợ ngây người nhìn những vết rách trên chiếc áo jacket trên người Khánh Trần, bên trong những vết rách đó là những vết thương cả cũ lần mới đang rướm máu.
Từ lúc xuyên về đến giờ mới được 7 ngày nên những vết thương trên người Khánh Trần từ lúc còn ở thế giới trong vẫn chưa kịp khỏi, lại cộng thêm những vết thương mới khiến cơ thể hắn nhìn rất kinh khủng.
Cô bé kinh ngạc cầm lấy tay áo Khánh Trần vì cô bé vừa nhìn thấy trên tay áo hắn lúc này đang có từng giọt máu tươi chậm rãi nhỏ xuống đất:
"Onii-chan, sao ngươi không bôi thuốc."
Khánh Trần nghiêm túc nói:
"Thuốc bôi cho ngươi hết rồi, nên ta không bôi."
Một đứa trẻ ít khóc như cô bé bỗng khóc òa lên:
"Vậy phải làm sao bây giờ?!"
Nhưng đúng lúc này, Khánh Trần bỗng thoáng nhìn về phía trung tâm phục vụ du khách, ngay sau đó cả cơ thể hắn đứng khựng lại.
Vì cả trung tâm phục vụ đều chìm trong bóng tối, tất cả đèn neon trang trí lẫn chiếu sáng ở đây đều tối đen.
Khánh Trần không tiếp tục bước đi mà mở điện thoại lên:
"Xảy ra chuyện gì."
Nhất ở thế giới ngoài lập tức trả lời:
"Hôm nay, Thần Bí Nghiệp Bộ đã bắt tất cả người dân ở Shirakawa-go đi, mấy ngày nay họ đã điều động nhân lực đi điều tra những khu vực xung quanh Shirakawa-go nhưng lại không tìm được bất cứ manh mối nào về các ngươi, nên họ quyết định dồn toàn bộ lực lượng về Shirakawa-go. Bây giờ Thần Bí Nghiệp Bộ đang nghi ngờ có người bao che cho các ngươi nên đã bắt tất cả người dân ở Shirakawa-go về thẩm vấn."
Sau khi đọc xong tin nhắn này, Khánh Trần cảm thấy rất ngạc nhiên, hóa ra không phải có người bán đứng họ.
Ít nhất thì hai người mà họ gặp sáng nay không bán đứng họ, nếu không thì Thần Bí Nghiệp Bộ đã sớm phái người lên núi bắt họ rồi mới đúng.
Khánh Trần không nói gì thêm mà bình tĩnh dắt bé gái vào trung tâm.
Nhưng sau khi đi vào trong trung tâm, hắn mới phát hiện trên chỗ hai người họ dựng lều tối quá bỗng xuất hiện hai hộp cơm.
Bên trên hộp cơm còn dán một tờ giấy: Trong cửa hàng có lò vì sóng, chỉ cần hâm lại là có thể ăn.
Hóa ra hai ông lão đó đã làm việc ở đây mấy chục năm rồi, họ biết rất rõ ở đây có cái gì, không có cái gì, nên đương nhiên nếu trung tâm có mất thứ gì thì họ sẽ là những người phát hiện ra đầu tiên.
Chứng tỏ đối phương đã sớm biết Khánh Trần và Jinguji Maki đang trốn ở đây.
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi mang hai hộp cơm đi hâm nóng, sau đó hắn và Jinguji Maki cùng ngồi xuống ăn.
Trong lúc ăn cơm, hắn còn trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó.
Jinguji Maki vừa nhìn hộp cơm trên tay hắn vừa hỏi:
"Onii-chan, vì sao mỗi lần ăn cơm, ngươi đều ăn sạch sẽ như vậy?"
Khánh Trần vừa đặt hộp cơm xuống vừa nói:
"Vì ta muốn nhắc nhở bản thân phải nhớ một việc."
"À."
Cô bé cũng học hắn ăn tất cả những hạt cơm còn trong hộp.
Khánh Trần nhìn quanh trung tâm một lượt, không hiểu sao hắn bỗng nhớ đến những gì sư phụ hắn đã nói với hắn lúc đứng trước cây liễu ở cấm địa số 2: Ngươi còn thiếu một cơ hội.
Sau đó hắn lại nhớ đến truyền thống lừa đồ đệ của các đời Kỵ Sĩ, nhớ đến những lần mình bị sư phụ lừa, nghĩ đến đây, hắn không nhịn được mà cười khẽ thành tiếng.
Jinguji Maki lập tức ngây người ra, bởi vì đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy đối phương cười.
Khánh Trần đứng dậy rồi nói:
"Đi, ta sẽ dẫn ngươi về Shirakawa-go một chuyến."
"Hử?"
Jinguji Maki sửng sốt hỏi:
"Không phải chúng ta muốn trốn những người xấu kia sao?"
Khánh Trần vuốt đầu cô bé rồi cười nói:
"Chúng ta không cần trốn."
"Vì sao?"
Cô bé ngơ ngác hỏi.
Khánh Trần bình tĩnh nói:
"Con đường mà ngươi lựa chọn vô cùng cực khổ, bây giờ đã khổ, nhưng sau này còn khổ hơn rất nhiều. Nếu đã như vậy thì người làm sư phụ như ta nên nói cho ngươi biết con đường này sẽ dẫn đến đâu, và nó sẽ mang lại những gì cho cuộc sống của ngươi."
"Có nguy hiểm không?"
Cô bé hỏi.
"Có, họ sẽ rất nguy hiểm."