"Họ....sẽ rất nguy hiểm?"
Jinguji Maki lầm bầm lặp lại câu nói này.
Chờ chút.
Bé con ngạc nhiên ngửa đầu nhìn thiếu niên.
Hàm ý trong câu nói này, không giống với những gì bé biết.
Tại Nhật Bản, Thần Bí Nghiệp Bộ luôn một mực tuyên bố mình là sứ giả Thần Linh đến từ Takamagahara.
Những người này không chỉ khống chế lượng tín đồ Thần Đạo Giáo có quy mô lên đến 1.2 triệu người, còn tiếp quản đền thờ các nơi, cử hành những lễ tế vừa trọng thể vừa thần bí.
Dưới cái nhìn của Maki, nếu người bình thường đắc tội với sứ giả Thần Linh, khẳng định phải mau mau trốn đi.
Mà sau khi Khánh Trần cứu mình, cũng bất đắc dĩ mang bé trốn lên núi, bình thường chẳng phải người yếu thế hơn....mới cần lẩn trốn sao?
Nhưng bây giờ, trông Khánh Trần đâu có chút sợ sệt nào?
Khánh Trần nhìn Maki:
"Nhưng lần này, ta sẽ không che mắt giúp ngươi nữa, ngươi cũng nhất định phải mở mắt nhìn, nếu như nhắm mắt, ta sẽ nhờ người mang ngươi tới nơi khác sống, ta và ngươi cũng không cần lại gặp nhau nữa...."
Bé con sửng sốt, sau khi do dự một hồi liền nói:
"Ta nhất định sẽ không nhắm mắt."
Việc này khiến cô bé cảm thấy hơi kỳ lạ, lần trước, anh trai này sợ mình nhìn thấy hình ảnh máu me, nhưng lần này lại chủ động để mình xem.
Maki giật mình hiểu ra, đây có lẽ là do thái độ chuyển biến.
Mặc dù tuổi cô bé còn quá nhỏ nên không hiểu nguyên nhân dẫn đến sự chuyển biến này, nhưng Jinguji Maki cho rằng, loại chuyển biến này hẳn là chuyện tốt.
Khánh Trần xoa xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng nói:
"Cô bạn nhỏ, ngươi phải chuẩn bị kỹ càng để đối mặt với thế giới tàn khốc này....Nhưng không sao đâu, ngươi và ta là cùng một loại người, đường ta đã đi qua, ngươi cũng có thể đi."
Cái đầu nhỏ của Jinguji Maki không thể hiểu hết những lời này.
Cô bé chỉ nhớ, Khánh Trần và cô bé là cùng một loại người.
Vui quá đi.
"Bây giờ chúng ta đi đánh người xấu à?"
Bé con hỏi.
Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:
"Trước hết phải giúp các thôn dân thoát khỏi nguy cơ rồi hẵng nói, sau đó ta sẽ tự tạo thời cơ cho mình."
"Thời cơ?"
Trong mắt cô bé tràn ngập nghi hoặc.
Cô bé chưa trở thành Kỵ Sĩ, nên cũng không hiểu tiếng lóng trong nghề của Kỵ Sĩ.
....
Shirakawa-go có 431 nhân khẩu, nếu tính cả nhân viên phục vụ trong sân trượt tuyết, và cả du khách thì tổng cộng là 943 người.
Trong trời đông giá rét, hơn 900 người này bị hơn 400 tên thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ, kéo ra con đường ở trung tâm thị trấn Shirakawa-go.
Chúng dùng thùng xăng làm chậu than, đốt mấy chục lò lửa chiếu nơi này sáng như ban ngày.
Tất cả thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ đều mặc áo khoác nâu sẫm, quần màu đen, ủng da màu đen, tóc chải sáp bóng loáng, còn mang cà vạt chỉnh tề.
Chúng tạo ra một sự chênh lệch rõ ràng với những cư dân thị trấn và du khách.
Một người trung niên đưa tay cắm trong túi áo khoác, chậm rãi đi lại chung quanh đám người:
"Xin tự giới thiệu, ta là quản lý của Thần Bí Nghiệp Bộ, Takeda Hideo. Ta biết, nhất định trong các ngươi có người che chở con bé kia, không bằng chúng ta chơi một trò chơi đi. Trước hết, chúng ta dùng nhà lá gasshō-zukuri ở Shirakawa-go này làm tiền đặt cược. Mỗi mấy chục giây, nếu các ngươi không nói con nhóc kia ở đâu, ta sẽ thiêu huỷ một căn nhà."
Nhà lá Gasshō-zukuri không chỉ là di sản văn hóa thế giới, mà còn nhà tổ ấm của những thôn dân này.
Một thôn dân cao giọng nói:
"Chúng ta đều là công dân hợp pháp, các ngươi dựa vào đâu mà làm như thế?"
Gương mặt Takeda Hideo trầm xuống:
"Sự tồn tại của Thần Bí Nghiệp Bộ là để phục vụ cho tương lai của dân tộc, bây giờ các ngươi chứa chấp bao che con nhóc và kẻ giết người mà chúng ta muốn tìm, vậy thì có khác gì phản quốc? Các ngươi có biết, đã có bảy người của Thần Bí Nghiệp Bộ chết trên tay chúng?"
Thôn dân kia lại hỏi:
"Maki còn bé, các ngươi bắt nó làm cái gì. Số nó đã quá khổ rồi, sao còn đối xử với nó như vậy?"
"Đây là chuyện của Thần Bí Nghiệp Bộ, không tới phiên các ngươi hỏi."
Takeda Hideo cười lạnh, dùng tay không bốc một cục than đỏ từ trong chậu than, ném vào toà gasshō-zukuri bên cạnh.
Trong nháy mắt những căn nhà được làm tỉ mỉ từ cỏ tranh, bốc lên ngọn lửa lớn rừng rực.
Ánh lửa chiếu rọi trong mắt các thôn dân, thần sắc họ tuyệt vọng như đang ở Luyện Ngục.
Họ phát hiện, Takeda Hideo dùng tay không lấy than củi nhưng vẫn chẳng có bị sao....
Những người này, thật sự là sứ giả Thần Linh đến từ Takamagahara sao?
Nhưng tại sao sứ giả Thần Linh lại đối xử với tín đồ như thế?
Thấy không có thôn dân nào nguyện ý nói ra hành tung của Jinguji Maki, một tòa lại một tòa gasshō-zukuri cháy thành than.
Takeda Hideo lại để cho thủ hạ lôi người vừa mới chất vấn ra, đè trên mặt đất.
Hắn dùng gót ủng da cứng rắn giẫm lên mặt người chất vấn, nhấn đầu người đó vào trong đất:
"Các ngươi che chở chúng, nhưng khi nhà các ngươi bị thiêu hủy, tôn nghiêm của các ngươi bị giẫm vào trong bùn đất, chúng đang ở đâu?"
Người chất vấn đau đến không thở nổi, máu trên mặt trộn lẫn với bùn đất:
"Người thiêu hủy gasshō-zukuri là các ngươi, không phải họ."
Takeda Hideo cười nói:
"Các ngươi đoán xem, chờ ta đốt xong tất cả những căn gasshō-zukuri này mà vẫn không có ai chịu khai con bé kia ở đâu, ta sẽ đốt cái gì?"
"Ngài nói đi."
"Đốt xong gasshō-zukuri, ta sẽ đốt các ngươi."
"Ha, thật sao!"
Shirakawa-go bỗng nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng lửa cháy lép bép.
---
Tác đã ra chương đều lại, tác lên chương này mình lên chương đó luôn.
Còn 5 chương nữa sẽ lên lần lượt từ đây tới tối. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!