Hồ Tiểu Ngưu lắc đầu:
"Chúng ta thích Bạch Trú hơn."
Trần Tuế nói:
"Các ngươi là thành viên Bạch Trú, khẳng định đã biết tin tức Khánh Trần bị Jindai bắt đi. Bây giờ Bạch Trú dại dột tự đẩy mình vào nguy hiểm, các ngươi có rời đi cũng chỉ là tự giữ an toàn cho bản thân. Như vậy khi Jindai tiến hành thanh toán toàn bộ thành viên Bạch Trú, cũng sẽ không lan đến các ngươi, còn có người nhà các ngươi."
Trương Thiên Chân bỗng nhiên mở mắt:
"Lần này Bạch Trú xảy ra chuyện, hai chúng ta rời khỏi Bạch Trú để bảo vệ bản thân, lần sau Ma Trận xảy ra chuyện, hai chúng ta cũng có thể rời khỏi Ma Trận. Người như vậy, các ngươi có muốn không?"
Trần Tuế nói:
"Ta sẽ không để Ma Trận lâm vào tình cảnh này, ít nhất ta sẽ không liên lụy cả tổ chức phải mạo hiểm cùng ta."
"Đây cũng là một cách nói thú vị đấy."
Trương Thiên Chân nghĩ nghĩ rồi nói:
"Kỳ thật ngươi là vì địa vị của chúng ta ở trong Hằng Xã, cùng với quan hệ của chúng ta với tập đoàn Lý thị, mới muốn kéo chúng ta gia nhập Ma Trận. Ngươi cảm thấy chúng ta đã thành người nổi bật trong số những người du hành thời gian, không nên để Bạch Trú liên lụy. Nhưng điểm này ngươi sai rồi, mà lại sai quá sai. Tiểu Ngưu, lái xe đi."
Nói xong, Hồ Tiểu Ngưu đạp chân ga, lái vào căn cứ nhảy dù. Để lại mấy người Ma Trận đứng nhìn nhau ngoài cửa, cũng không biết rốt cuộc mình sai ở đâu.
Trong căn cứ nhảy dù máy bay trực thăng đã chuẩn bị xong, cũng nhận được sự cho phép của cục quản lý hàng không, đang chờ Hồ Tiểu Ngưu cùng Trương Thiên Chân đến.
Trên mặt đất, một nhân viên mang mũ giáp và kính bảo hộ, quơ gậy có gắn đèn báo hiệu trong tay, ra hiệu có thể cất cánh.
Hồ Tiểu Ngưu mặc xong bộ đồ Wingsuit. Sau khi máy bay trực thăng cất cánh, Trương Thiên Chân giúp Hồ Tiểu Ngưu kiểm tra hết lần này đến lần khác, để xem có nhầm lẫn chỗ nào không, dù chính và dù phụ có từng bị người ta giở trò hay không.
Đây là việc mà người hộ đạo như hắn phải làm.
Máy bay trực thăng dần dần bay lên không trung, cửa cũng mở rộng ra, mà Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân thì ngồi tại mép cabin, mặc cho gió thổi phần phật vào người.
Trương Thiên Chân cười nói:
"Ban đầu, chúng ta chọc phải người của Trần thị ở thành phố số 7, sau đó chật vật chạy trốn tới Lạc thành, sợ rằng cũng không nghĩ tới sẽ có ngày trở thành bánh trái thơm ngon ai cũng thèm muốn."
Hồ Tiểu Ngưu nhìn bầu trời xanh thắm nói:
"Ừm, sai lầm lớn nhất của Trần Tuế là ở chỗ, hắn cho rằng, với năng lực và địa vị ở thế giới trong của chúng ta, không cần thiết phải mạo hiểm đi theo Bạch Trú. Nhưng vấn đề ở chỗ, tất cả những gì chúng ta có hôm nay, kỳ thật đều do Bạch Trú ban tặng."
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, bọn họ đã nghiễm nhiên trở thành đối tượng được rất nhiều người du hành thời gian hâm mộ.
Nhưng Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân còn nhớ rõ rất rõ ràng, bọn họ đã đi đến ngày hôm nay như thế nào.
Lúc này máy bay trực thăng lung la lung lay, Trương Thiên Chân hỏi:
"Muốn hoàn thành Sinh Tử Quan trong hôm nay sao? Kỳ thật có thể chờ một chút, nói không chừng có thể chọn ngày có thời tiết tốt hơn."
Hồ Tiểu Ngưu vừa cười vừa nói:
"Đây đã là thời tiết tốt nhất trong nửa tháng nay rồi, ta cũng không muốn đợi thêm nữa, hoàn thành tám hạng Sinh Tử Quan sớm một chút, chúng ta cũng có thể sớm ngày quay về Bạch Trú. Có người đang chờ chúng ta."
"Kỳ thật ta vẫn không hiểu, vì sao ngươi nhất định phải khiêu chiến Sinh Tử Quan."
Trương Thiên Chân thở dài nói:
"Rốt cuộc mấy cái Sinh Tử Quan này là để làm gì?"
Hồ Tiểu Ngưu suy tư một lát rồi đáp:
"Có thể là theo đuổi nội tâm chân chính của mình giữa biên giới sinh tử. Thiên Chân, chúng ta không trì hoãn được nữa, không thể để Trần ca gánh vác tất cả áp lực."
Người điều khiển ngồi ở hàng ghế phía trước dựng thẳng ngón tay cái lên, ra hiệu đã đến độ cao phi hành mong muốn.
Trương Thiên Chân bỗng nhiên nói:
"Ta không khuyên giải ngươi nữa...Dù sao ta cũng rất nhớ thời gian ở biệt thự Bạch Trú."
Hồ Tiểu Ngưu cảm thụ được cuồng phong phần phật ngoài cabin, hắn biết tốc độ trưởng thành của mình nhất định phải nhanh hơn chút nữa.
Hắn quay đầu cười nói với Trương Thiên Chân:
"Gặp nhau ở điểm cuối."
Nói xong, Hồ Tiểu Ngưu hít sâu một hơi, mang kính bảo hộ lên. Hắn ngước nhìn bầu trời xanh mênh mông vô ngần lần nữa, sau đó giang hai cánh tay nhảy xuống.
…
Ngay sau khi xuyên về thế giới ngoài, Khánh Trần đã bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình.
Cho nên hắn không có thời gian chào tạm biệt các thành viên của Bạch Trú, cũng không có thời gian nói rõ đầu đuôi mọi chuyện với họ.
Nhưng hắn biết, chắc chắn có người đang đợi hắn về, nên hắn nhất định phải về.
Lúc này, gió trên đỉnh núi vẫn rất to.
Những cơn gió đó sẽ cuốn những bông tuyết từ sườn núi phía bắc sang phía nam.
Khi những bông tuyết đó rơi xuống vách núi sẽ tạo nên một cảnh tượng như thác nước từ trên cao đổ xuống phía dưới.
Jinguji Maki co quắp đứng trên đỉnh núi Okuhotaka nhìn Khánh Trần lần lượt lao xuống sườn núi, ngã xuống vực rồi lại vác xe quay về đỉnh núi, hắn cứ thế lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn như thế này không biết bao nhiêu lần.
Cô bé đã không đếm được Khánh Trần thất bại bao nhiêu lần rồi...
Hành động của hắn đã khiến cô bé nhận ra một điều, đó là nếu một người đã quyết tâm muốn làm việc gì đó thì có lẽ ngươi sẽ không tưởng tượng được người đó sẽ làm gì đâu.
Nhưng cô bé lại không biết, Khánh Trần không những không cảm thấy chán mà còn rất hưởng thụ những lần thất bại như thế này.
Trên quãng đường khiêng xe lên đỉnh núi, Khánh Trần bỗng đứng lại môt chỗ rồi lặng lẽ nhìn về đường chân trời phía xa.
Trước đây, mỗi lần luyện tập của hắn đều diễn ra trong thế giới thần bí của Lấy Đức Phục Người.
Nhưng lần này lại khác.
Trước đây dù có bị rơi xuống vách núi thì hắn cũng biết chắc mình sẽ không chết.
Dù có phải rơi xuống vách núi bao nhiêu lần, dù cảm giác đau đớn lúc đó có chân thật đến mức nào thì Khánh Trần cũng biết mình sẽ không chết.
Cho nên khi đó, hắn đã dần mất đi lòng tôn trọng với ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Nếu một Kỵ Sĩ mất đi lòng tôn trọng với ranh giới giữa sự sống và cái chết thì người đó đã không còn là Kỵ Sĩ nữa rồi.
Nhưng lần huấn luyện này lại khác, dù hắn chưa đảo ngược thuật hô hấp thì nguy cơ tử vong đã rất cao.