"Chúng ta đang tự hỏi phải làm sao mới có thể giúp Trần ca."
Nam Canh Thần giải thích.
Lý Đồng Vân cười lạnh một tiếng, lúc Giang Tuyết không có mặt, nàng giống như một người hoàn toàn khác:
"Bắt đầu từ lần trở về này, các ngươi cứ mang bộ dáng xúi quẩy như thế, ai không biết còn tưởng rằng người bị bắt đi là hai người các ngươi."
Lưu Đức Trụ gãi đầu:
"Không phải vì không giúp được gì sao, biết rõ Trần ca đang chịu khổ, nhưng lại chẳng giúp được gì….."
Lý Đồng Vân lắc đầu nói:
"Vậy thì đi tu hành đi, tu hành bất kể ngày đêm. Ngoại trừ thời gian tu hành, thì đi quán đỉnh cho những thủ hạ của La Vạn Nhai kia. Việc các ngươi phải làm chính là dùng hết sức tăng thực lực của mình lên, cho đến khi có thể giúp được chút gì đó. Nếu như ta không cần đi học, thì chỉ hận không thể mỗi giờ mỗi khắc đều dùng để tu hành, chỉ như vậy mới có thể sớm giúp đỡ Khánh Trần ca ca, các ngươi có một đống thời gian, lại đang sống uổng."
Nam Canh Thần và Lưu Đức Trụ hai người sắp thành niên, lại bị cô bé dạy dỗ cho một trận.
Nhưng hai người cũng không cảm thấy những lời cô bé nói có gì không đúng. Hai người nhìn nhau, Nam Canh Thần đột nhiên hỏi:
"Tiểu Đồng Vân, Trần ca nói tư chất tu hành của ngươi là tốt nhất, bây giờ ngươi đạt cấp bậc gì rồi?"
Lý Đồng Vân nhìn hắn nói:
"Ta đã cấp C. Đừng lãng phí thời gian nữa, nếu hiện tại không làm được gì, vậy thì tu hành đi. Dù Khánh Trần ca ca có thật sự xảy ra chuyện, đến lúc đó các ngươi cũng phải có thực lực báo thù cho hắn mới được. Điểm này, Hồ Tiểu Ngưu rõ ràng hơn các ngươi, hắn tạm thời rời khỏi biệt thự Bạch Trú, cũng là vì hắn biết Bạch Trú cần gì."
Nam Canh Thần sửng sốt, tiến độ tu hành của Tiểu Đồng Vân đúng là không hề chậm lại chút nào, thậm chí còn nhanh hơn hẳn.
Trước đó, lúc Khánh Trần nói tư chất tu hành của Lý Đồng Vân cao nhất, hắn còn không để ở trong lòng. Phải biết, Lý Đồng Vân dưới sự giám sát của Giang Tuyết, mỗi ngày phải tốn một nửa thời gian trong trường học.
Những ngày bình thường, trông cô bé lúc nào cũng vô lo vô nghĩ, không quản bất cứ chuyện gì trong Bạch Trú, an tâm ở trong nhóm trò chuyện sắm vai nhân vật "Tiểu Phú Bà".
Thẳng đến khi Khánh Trần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng liền giống như biến thành một người khác, mỗi ngày về nhà liền chui vào phòng không chịu ra.
Nam Canh Thần còn tưởng là tâm tình đối phương không tốt, cho nên mới tự giam mình trong phòng.
Bây giờ xem ra cũng không phải là như vậy, đối phương đang dùng tất cả thời gian có thể tận dụng vào việc tu hành.
Lưu Đức Trụ nhìn bóng lưng Tiểu Đồng Vân đi lên lầu, nói thầm:
"Tại sao ta cảm thấy cô bé giống như biến thành một người khác."
Nam Canh Thân thở dài:
"Cô bé chưa từng thay đổi, chỉ là trước kia có Trần ca ở đây, cô bé không cần thể hiện mặt này ra mà thôi."
Tại trụ sở huấn luyện nhảy dù Úy Lam bên ngoài Hải thành.
Trước kia, đây là một cơ sở kinh doanh nhảy dù, chỉ là hơn một tháng trước đột nhiên bị tập đoàn Hồ thị mua lại. Sau đó đóng cửa.
Đây là một chuyện kỳ lạ không thể tưởng tượng nổi, dù sao một trung tâm nhảy dù có giá trị không nhỏ, chỉ riêng bốn chiếc máy bay trực thăng bên trong đã tốn không ít tiền.
Sau khi tập đoàn Hồ thị mua lại đóng cửa không kinh doanh, giống như là cố ý lấy tiền đổ sông đổ biển.
Chỉ có một số ít người mới biết được, trung tâm huấn luyện nhảy dù Uý Lam cũng không đóng cửa hoàn toàn, mà chỉ mở cửa cho một người. Tất cả thiết bị và huấn luyện viên của nó chỉ dành để phục vụ một người.
Một chiếc xe việt dã lái tới nhanh như chớp điện, có mấy người trẻ tuổi chẳng biết từ lúc nào đã chờ ở cửa ra vào.
Xe việt dã chậm rãi dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống.
Trên xe Hồ Tiểu Ngưu nhíu mày nhìn về phía mấy người trẻ tuổi:
"Trần Tuế? Ta đã nói rất rõ trong điện thoại rồi, ta sẽ không gia nhập Ma Trận."
Trương Thiên Chân ngồi xếp bằng tu hành ở ghế phụ kế bên tài xế, sau khi xe ngừng lại, ngay cả mí mắt cũng không động đậy, hoàn toàn không có ý định gián đoạn việc tu hành.
Lúc này, Trần Tuế nghiêm túc nói:
"Tiểu Ngưu, Thiên Chân, chúng ta cũng coi như là quen biết từ lâu, các ngươi cũng được xem như người du hành thời gian tương đối thành công ở Hải thành, vì sao lại gia nhập tổ chức du hành thời gian ở nơi khác chứ?"
"Không được sao?"
Hồ Tiểu Ngưu hỏi ngược lại.
Trần Tuế nghĩ nghĩ rồi nói:
"Tôn chỉ thành lập Ma Trận là để bảo vệ người du hành thời gian ở Hải thành. Ngươi cũng biết cuộc nội chiến liên bang của thế giới trong sắp bắt đầu, với địa vị đặc biệt của hai vị ở thành phố số 18, nếu gia nhập Ma Trận mà nói, sẽ có trợ giúp rất lớn cho Ma Trận, cho nên ta rất thành khẩn muốn mời hai vị gia nhập Ma Trận."