Nói xong, bé quay trở lại trong trung tâm phục vụ du khách, ngồi xổm người xuống bắt đầu tháo dỡ giá đỡ lều vải, gập hai lều vải lại trả về chỗ cũ.
Thẳng đến lúc này, Jinguji Maki mới mở miệng lần nữa, cẩn thận từng li từng tí nói:
"Ta sẽ không oán trách nữa."
Đúng là một bé con hiểu chuyện. Mặc dù bé không biết vì sao Khánh Trần lạnh nhạt với mình như vậy, nhưng bé biết, tối hôm qua đối phương ngồi xếp bằng cả một đêm chỉ để không khiến mình tỉnh giấc.
Bé cũng biết, nếu như không phải vì cứu mình, Khánh Trần căn bản cũng không cần trốn vào núi.
Cô bé từng nghe các thôn dân ở Shirakawa-go nói, Thần Bí Nghiệp Bộ rất lợi hại, bây giờ anh trai này lại vì mình mà chọc đến đám người này.
Khánh Trần nói:
"Ngươi là người cơ khổ, đã gọi là người cơ khổ thì phải có giác ngộ của người cơ khổ. Phải vất vả hơn người khác một chút, mới có thể tìm được vận mệnh thuộc về bản thân mình."
"Ta biết rồi."
Bé con cẩn thận đi đến bên cạnh Khánh Trần, một lần nữa đưa tay bắt lấy ống tay áo thiếu niên.
Lần này, Khánh Trần không né tránh.
Người từng chịu khổ, mới có thể thấu hiểu nỗi khổ của người khác.
Cho nên khi Jinguji Maki nho nhỏ, gầy teo, dùng một mồi lửa thiêu hủy gian khách sạn suối nước nóng kia.
Chỉ có Khánh Trần mới có thể hiểu trong ngọn lửa tuyệt vọng đó, lại ẩn chứa bao nhiêu khát vọng với cuộc sống.
Hắn đã từng một lần lại một lần dứt bỏ quá khứ của mình.
Trong quãng thời gian dài dằng dặc, buông tha cho bản thân, để mình thôi trầm luân trong bóng tối, thoát khỏi bóng tối, đi về hướng ánh sáng.
Cho nên, khi nhìn cô bé đứng trong ngọn lửa, Khánh Trần lại thấy chính mình trong quá khứ.
Ánh lửa huy hoàng đốt tất cả quá khứ thành tro bụi.
Chuyện trước kia đều đã qua giống như ngày hôm qua, chuyện sau này lại bắt đầu một lần nữa từ hôm nay.
Nhưng con đường này Khánh Trần từng đi qua nên hắn mới hiểu, những khổ sở từng trải qua không hề vô ích.
Cái cô bé cần không phải một người bảo vệ mình, mà là người có thể chỉ cho cô bé đường ra.
Nhưng khi hai người đang đi ra.
Ngoài cửa, hai ông bà lão đã có tuổi lão mặc quần áo lao động thật dày, đang đi tới từ ký túc xá dành cho nhân viên sân trượt tuyết đằng xa.
Dân số đảo quốc già hóa rất nghiêm trọng, cho nên ở khách sạn suối nước nóng hoặc là những ngành phục vụ khác, thường xuyên có thể nhìn thấy những ông lão bà lão rất lớn tuổi.
Ví dụ như nghề lái xe taxi ở đảo quốc, hơn phân nửa lái xe đều là người già đã qua tuổi về hưu.
Jinguji Maki khẩn trương túm lấy ống tay áo Khánh Trần.
Mà hai ông bà lão kia đứng ở phía xa nhìn thấy Khánh Trần và cô bé, đầu tiên là sững sờ, sau đó lại đồng thời xoay người trở về ký túc xá, giống như không nhìn thấy hai người bọn họ.
Lúc này, toàn bộ Shirakawa-go hẳn đều đã biết, Thần Bí Nghiệp Bộ đang truy bắt một thiếu niên và một cô bé.
Hai ông bà làm như thế, rõ ràng là muốn giúp đỡ, che giấu cho họ.
Khánh Trần suy tư một lát, thấp giọng nói:
"Đi thôi, lên núi."
Hai người một lớn một nhỏ chậm rãi leo núi, đêm qua lại đổ một trận tuyết lớn, tuyết đọng đã gần tới eo bé con.
Maki chỉ có thể đi sau lưng Khánh Trần, men theo con đường Khánh Trần mở ra để lên núi.
Kỳ thật so với cuộc sống như vậy, sự vất vả lúc trông giữ khách sạn suối nước nóng không tính là gì.
Đột nhiên, Jinguji Maki lại nhìn thấy cánh tay chồng chất vết thương của Khánh Trần.
Bé biết, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay Khánh Trần lại sẽ tiếp tục huấn luyện trên sườn núi, cho đến khi sức cùng lực kiệt.
Nhưng bé không biết, vì sao Khánh Trần làm như vậy.
"Onii-chan, ngươi tới Shirakawa-go một mình sao?"
Jinguji Maki hiếu kỳ hỏi.
"Ừm."
Khánh Trần gật gật đầu.
"Ở quê nhà, có người đang chờ ngươi trở về à?"
Bé con hỏi.
Khánh Trần đứng trong gió tuyết ngẫm nghĩ:
"Hẳn là có."
...
Trước cửa biệt thự Bạch Trú.
Một chiếc Maybach S chậm rãi lái tới, sau khi đợi chiếc xe dừng hẳn, Lý Đồng Vân nho nhỏ mở cửa xe ra, mang túi xách nhảy xuống.
Bây giờ Bạch Trú đã dần dần vào quỹ đạo, Tiểu Đồng Vân đi học đều có nhân viên bảo vệ bên La Vạn Nhai ân cần đưa đón.
Mỗi ngày tới trường học, tựa như là một tiểu công chúa, hoặc thiên kim nhà tài phiệt.
Tiểu Đồng Vân quay đầu liếc nhìn chiếc xe, nói với nhân viên bảo vệ:
"Đi rửa xe đi, đừng để người ngoài cảm thấy Bạch Trú chúng ta rất hoảng loạn. Trước khi Khánh Trần ca ca trở về, tất cả mọi thứ đều phải ngay ngắn rõ ràng."
Nhân viên bảo vệ sửng sốt, họ không nghĩ tới cô bé này lại thể hiện ra khí độ trầm ổn như vậy. Nhất thời không kịp phản ứng. Rất nhanh đã có người thấp giọng trả lời:
"Vâng, ta sẽ mang xe đi rửa."
"Cảm ơn."
Tiểu Đồng Vân bước nhanh vào biệt thự, khi thấy hai người Nam Canh Thần, Lưu Đức Trụ thất thần ngồi trên ghế sa lon.
Tiểu Đồng Vân bình tĩnh dò xét trong nhà:
"Mẹ ta đâu rồi?"
"Ra ngoài mua thức ăn rồi."
Nam Canh Thân uể oải nói.
"Vậy các ngươi đang làm gì?"
Tiểu Đồng Vân mặt không thay đổi hỏi.