Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 134: Được Lợi Nhất




Hoặc là những đại sư chiến đấu có cơ thể máy móc cao cấp nhất.

Lúc này, Lâm Tiểu Tiếu cả giận nói:

"Không phải bảo là tấn công lá lách sao, vừa rồi ngươi đã dùng hết lực ở phần eo, sao lại đưa dao ra, đã bảo là giả vờ tấn công và động tác giả cơ mà!”

Lý Thúc Đồng mỉm cười nhìn về phía Diệp Vãn:

"Năng lực như thế nào?”

Diệp Vãn trả lời:

"Trước kia ta không bằng hắn.”

"Tiếp tục luyện đi, không nên lười biếng."

Lý Thúc Đồng cười ha ha đi đến khu đọc.

"Ừm, có vẻ hiệu quả huấn luyện đã đủ, nên dạy hắn đánh lén như thế nào rồi."

Diệp Vãn trả lời.

Làm sao để chiến đấu với một trăm người mà được lợi lớn nhất?

Ngay cả người chưa chiến đấu bao giờ cũng có thể trả lời được: Đó là đánh lén.

Trốn ở một nơi không ai nhìn thấy, sau đó đánh một đòn duy nhất, đây là cách ít tốn sức nhất, nhưng lại gây tổn hại lớn nhất cho kẻ địch.

Mà Khánh Trần phải đối mặt với cuộc chiến này, tất nhiên sẽ lựa chọn cách đánh lén, dùng mọi phương thức để giảm bớt đi số lượng của bọn côn đồ.

Nhưng mà, rõ ràng Diệp Vãn biết là hắn muốn làm như vậy, nhưng mãi vẫn không dạy Khánh Trần phải làm sao.

Khánh Trần cảm thấy rất khó hiểu, nhưng hắn không không hỏi.

Chiến đấu với Lâm Tiểu Tiếu đã thể hiện được khả năng học hỏi của Khánh Trần. Kể từ đó, Lý Thúc Đồng không quan tâm về việc này nữa, bây giờ lúc nào hắn cũng say sưa với mấy bản nhạc cổ, đắm chìm ở trong đó.

Sau sáu giờ huấn luyện, nghỉ ngơi một giờ, Khánh Trần dùng thuật hô hấp để bổ trợ, dùng tần suất mà không ai có thể chịu được để huấn luyện bản thân.

Sau khóa huấn luyện cường độ cao này, thành quả chính là tốc độ ra chiêu được nâng cao, độ chính xác cũng tăng lên.

Hơn ba nghìn tên tù nhân vẫn bị giam trong nhà giam vẫn như cũ, nhưng lần này tất cả mọi người đều giữ im lặng.

Ngay đêm thứ hai sau khi Khánh Trần xuyên qua, đám tù nhân đều không quan tâm mà nằm trên giường, yên lặng mặc cho âm thanh quen thuộc lần nữa vang lên.

Ngược lại, lần này Diệp Vãn không cần tốn nhiều sức lực để kiểm soát đám tù nhân, hắn trực tiếp ra lệnh trong bóng tối:

"Nằm im ở trên giường."

Đám tù nhân nghe lời mà nằm xuống.

Thế là Diệp Vãn lại nói với Khánh Trần:

"Hôm qua đã dạy ngươi tấn công từ chính diện rồi, hôm nay sẽ dạy ngươi tấn công từ bên trái, thật ra, đâm vào nội tạng từ sau lưng sẽ dễ dàng hơn, còn có thể đâm nhanh hơn, nhưng phải cầm dao bằng tay trái."

Từng tên tù nhân nằm im ở trên giường, vô cùng uất ức.

Bọn họ không biết, đêm mai, đối phương có lại đến để tìm cách tấn công nữa không.

Thời gian đếm ngược 15:00:00, 9 giờ sáng.

Cánh cổng hợp kim của nhà giam bỗng nhiên mở ra.

Hai con robot cai ngục đi vào quảng trường, dùng loa phóng thanh trang bị trên người, đồng thanh nói với Khánh Trần:

"Tù nhân số hiệu 010101, có người thân đến thăm."

Diệp Vãn vui vẻ nói:

"Sao lại phân công hai tên cai ngục robot đi thông báo nhỉ."

Khánh Trần quay đầu lại nói:

"Có gì lạ sao?"

"Ồ."

Diệp Vãn giải thích:

"Nhất* sẽ tự phán đoán mức độ nguy hiểm của phạm nhân, sau đó phái ra số lượng và cấp bậc robot cai ngục tương ứng, trước kia chỉ cần một con mang ngươi đi, bây giờ lại biến thành hai con."

*Hệ thống điều khiển ngục giam.

Lâm Tiểu Tiếu cười nói:

"Xem ra, nó cũng cảm thấy ngươi ngày càng nguy hiểm."

Nhất?

Khánh Trần cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ cả tòa ngục giam này đều bị quản lí bởi trí tuệ nhân tạo sao.

Vì thế hắn mới không thấy tên cai ngục nào là con người.

Lúc này, ánh mắt của Lý Thúc Đồng mới nâng lên từ bản nhạc cổ, nghiêm túc đánh giá Khánh Trần:

"Chắc là cô bé nhà Jindai rồi, mồ hôi của ngươi thấm ướt cả áo tù rồi kìa, thay bộ quần áo khác rồi đi gặp người ta."

Khánh Trần lắc đầu:

"Không cần."

Lý Thúc Đồng sửng sốt một chút:

"Ngươi không để ý hình tượng của mình sao, dù gì thì người ta cũng là vợ chưa cưới của ngươi, với lại ta đã điều tra giúp ngươi vài chuyện. Cô bé này rất đơn giản, không giả tạo như mấy tên khác ở gia tộc Jindai."

Khánh Trần giải thích:

"Hiện tại toàn bộ tù nhân của nhà giam đều không được ra ngoài vì che dấu thân phận của ta. Mặc dù bọn hắn không rời khỏi phòng giam nhưng có thể đoán được Diệp Vãn đang dạy ta cách giết người, chỉ là bọn họ không biết ta là ai thôi. Nếu ta gặp nàng lúc này, sau này người ta chỉ cần đối chiếu thời gian, thế là tất cả mọi người đều biết, người Diệp Vãn dạy chính là ta."

Khánh Trần nhìn về phía Lý Thúc Đồng:

"Cho nên, thưa sư phụ, ta không thể đi gặp nàng, chúng ta tiếp tục huấn luyện đi."

"À. "

Lý Thúc Đồng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khánh Trần, trên mặt dần hiện lên sự ngạc nhiên:

"Ngươi nói rất có lý!"

Thời gian đếm ngược 9:00:00.

Diệp Vãn đi chân trần trên mặt đất, mà Khánh Trần thì nằm nghiêng trên mặt đất, im lăng dõi theo, đôi mắt di động theo từng bước chân.