Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 133: Khuyết Điểm




Quách Hổ Thiền ở trong phòng giam không những không giận mà còn cười, nhiệt tình hỏi:

"Ông chủ Lý, ngươi đang làm chuyện bí mật gì vậy, nói cho ta nghe một chút đi, nếu không thả ta ra ngoài giúp các ngươi cũng được? Ở trong Át Bích, ta cũng là một người chuyên bày mưu tính kế đấy.”

Nhưng Lý Thúc Đồng chẳng thèm để ý đến hắn.

Dần dà, tất cả tù nhân đều yên tĩnh lại, bọn họ nhớ lại nỗi sợ hãi đêm qua, đột nhiên cảm thấy hình như nhà tù này đã khác trước.

Những tù nhân ở đây đều mắc tội nặng, có những người phải sống hơn nửa đời ở đây.

Trước đó, bọn họ chưa từng trải qua chuyện nào quỷ dị như vậy.

Nhưng mà điều khiến bọn họ không nghĩ tới là, tất cả những điều này đều bởi vì có một thiếu niên cần phải đối mặt với nguy hiểm, thầy của hắn muốn vớt vát một chút thời gian cho hắn.

Chỉ thế thôi.

Khi Diệp Vãn nói có thể nghỉ ngơi rồi, Khánh Trần liền nghiêng người ngã xuống đất, ngủ thiếp đi.

Lâm Tiểu Tiếu bê khay cơm tới, hắn nhìn đường vân lửa trên mặt Khánh Trần dần dần biến mất, sau đó khiêng đối phương lên:

"Đừng để tù nhân ra ngoài vội, nếu không chỉ có mỗi Khánh Trần không ra ngoài ăn trưa, sẽ bị người ta nghi ngờ. Chuyện ăn trưa cứ chờ hắn tỉnh lại rồi nói sau.”

Diệp Vãn gật đầu:

"Nhưng mà chắc chắn hắn sẽ ngủ một mạch đến bữa tối, đám tù nhân này sẽ phải bỏ mất hai bữa cơm.”

Lâm Tiểu Tiếu vui tươi hớn hở nói:

"Không có việc gì, ông chủ nói bọn họ không ăn hai bữa cũng sẽ không chết.”

Thật ra lúc Khánh Trần tiếp xúc với ba người Lý Thúc Đồng, mọi người đã có một thái độ khá hiền lành rồi.

Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa được tiếp xúc với một mặt khác của Kỵ Sĩ và Hằng Xã.

Một mặt lạnh lùng tàn nhẫn nhất.

...

Đến lúc ăn tối, sau khi Khánh Trần thức dậy, tất cả cánh cửa hợp kim trong tù mới cùng nhau mở ra.

Lúc ăn cơm, đám tù nhân đều cẩn thận không dám lên tiếng, sợ mình gây ra chuyện gì, nửa đêm lại bị người ta lôi ra luyện tập.

Nhỡ may... lần này không phải chỉ nói ngoài miệng thì sao?!

Sau khi cơm nước xong, loa trong tù thông báo cho mọi người trở về phòng giam, đám tù nhân cũng lần lượt làm theo.

Lý Thúc Đồng hứng thú nhìn Khánh Trần:

"Thế nào, đã nắm giữ được bước đầu chưa?”

Khánh Trần ngẫm nghĩ:

"Tạm được, trí nhớ và năng lực tư duy có tác dụng trong chiến đấu lớn hơn so với tưởng tượng của ta một chút. Chỉ là thời gian huấn luyện thuật trợ giúp hô hấp hơi ngắn, tố chất thân thể của ta vẫn còn hơi kém, về sau sẽ càng thêm cố gắng rèn luyện.”

Cho dù một ngày huấn luyện thuật trợ giúp hô hấp của hắn đã bằng nửa tháng của người khác, nhưng thời gian huấn luyện của hắn vẫn còn quá ngắn, tính ra, đến bây giờ mới chỉ có hơn mười ngày thôi.

Kết quả huấn luyện này đã vượt qua kế hoạch của Diệp Vãn rồi.

Lâm Tiểu Tiếu nhìn về phía Diệp Vãn:

"Lấy tiêu chuẩn của ngươi để đánh giá, tiến độ hắn rèn luyện thế nào?”

Diệp Vãn ngẫm nghĩ rồi nói:

"Người bình thường chắc chắn kém xa hắn, ví dụ như lúc ta bắt đầu học các bước chiến thuật dùng dao vậy, phải mất ba tháng mới đến mức độ của hắn, trạng thái siêu trí nhớ đúng là rất kinh khủng. Đêm nay luyện thêm một chút, sáng mai luyện thêm một chút, giết vài người không khó.”

"Khuyết điểm thì sao?"

Lâm Tiểu Tiếu hỏi.

Diệp Vãn đáp:

"Khuyết điểm chính là thực chiến vẫn còn quá ít, công thức hoá quá nghiêm trọng. Gặp người bình thường còn đỡ, gặp phải cao thủ chân chính thì sẽ bị thua thiệt, điều này nhất định phải dựa vào năng lực.”

Giống như Khánh Trần và Lý Thúc Đồng đánh cờ, cho dù hắn biết biến hóa các thế cờ, nhưng có đôi khi vẫn không thể đánh bại được Lý Thúc Đồng.

Rõ ràng có thể thắng, nhưng dù sao vẫn bị ép thành hoà.

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn không tham gia giải thi đấu cờ tướng.

Diệp Vãn nhìn Khánh Trần, cười nói:

"Ngủ ngon không?”

"Ngủ ngon, có thể tiếp tục."

Khánh Trần gật đầu, thuật hô hấp đã khiến hắn như được sống lại.

"Nào, ta tập với ngươi một lát."

Lâm Tiểu Tiếu vui vẻ nói.

Nói xong, hắn liền chủ động đứng ở giữa sân vẫy tay với Khánh Trần.

Khánh Trần ngẫm nghĩ, đột nhiên dùng lực bước chân ra, nhanh chóng đâm dao bấm trong tay về phía đùi của Lâm Tiểu Tiếu.

Lâm Tiểu Tiếu vui mừng nói:

"Cách giả vờ tấn công này chỉ là trò con nít... Trời! Tí nữa thì chết!”

Chỉ thấy dao bấm của Khánh Trần đâm vào đùi hắn, vẫn may hắn phản ứng nhanh, dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi đao, nếu không hắn sẽ bị thương thật.

Khánh Trần sửng sốt, trước đó Lâm Tiểu Tiếu đã nói mình cũng không phải là nhân tài chiến đấu, mà thuộc về công năng.

Nhưng dù vậy, năng lực nắm mũi dao bằng hai ngón của đối phương cũng quá đáng kinh ngạc.

Khoảng cách giữa người siêu phàm và người bình thường rất khó vượt qua được, có thể cận chiến với người siêu phàm, chỉ có thể là người siêu phàm.