Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 135: Bị Dọa




Đừng quên từ 1-3/6, mỗi 20 KP sẽ bạo 1 chương NDBD, tối đa 10 chương nha các bạn.

Nhớ ủng hộ mình và Khánh Trần ngoi lên KTB nhaaaa!

---

Giống như là, trong mỗi bước chân kia có điều đặc biệt.

Đôi chân của Diệp Vãn, to một cách kì lạ.

Thế nhưng, Khánh Trần lại phát hiện ra, cho dù hắn ta có đi đường, hay là chạy, đều không phát ra bất kì tiếng động nào.

Kĩ năng này thật là kì lạ, từng bó cơ đều hoạt động theo thứ tự, từ bàn chân, đến mắt cá chân, rồi đến bắp chân, đùi, giống như mọi hành động đều phải tính toán kĩ càng.

Nhưng Diệp Vãn không có khả năng tính toán kinh khủng như vậy, đây là do nhiều năm huấn luyện mới tích lũy được "Kinh nghiệm" và "Trí nhớ" .

Khánh Trần đang ghi nhớ tất cả mọi thứ, hắn biết bài học cuối cùng này mới là quan trọng nhất.

Trong lúc vô tình, Khánh Trần nhắm mắt lại.

Giống như đã ngủ lại như đang suy nghĩ.

Ở một bên, Lâm Tiểu Tiếu nhìn về phía Lý Thúc Đồng nhỏ giọng nói:

"Ông chủ, tần suất luyện tập như thế này làm hắn rất mệt, chúng ta không cần phải gấp gáp như vậy. Nếu không ta kiếm một loại vũ khí có thể mang về bên kia cho hắn. Nếu không mang được thứ gì khác thì mang theo lựu đạn hoặc súng ngắn cũng được."

Lý Thúc Đồng lắc đầu:

"Lần đầu tiên giết người phải dùng hết toàn lực, bất kể làm gì cũng phải nhớ kĩ cảm giác tự tay giết người là như thế nào. Khi dao găm đâm vào cơ thể kẻ địch, máu tươi theo chuôi dao chảy lên tay mang theo hơi ấm, loại cảm giác đặc biệt này mới có thể để cho hắn nhớ kỹ, chết là như thế nào."

Thời gian đếm ngược 2:00:00.

Hai giờ cuối cùng trước khi trở về.

Âm thanh máy móc bỗng nhiên vang lên, vang vọng trong bóng đêm, rất đều đặn.

Trong hành lang dài u ám, trong 21 gian phòng giam, một căn phòng đang dần mở ra, Giản Sênh đã bị Lý Thúc Đồng chuyển đi phòng giam khác, chỉ để lại một mình Lưu Đức Trụ ở lại đây.

Lưu Đức Trụ thấp thỏm nhìn ra bên ngoài, hắn quay về phía cánh cửa đang mở, nhìn vào không gian tối đen, nói:

"Có ai ở đây không?"

Không có ai trả lời.

Hắn lại nói to hơn:

"Có người có đây không, tại sao lại mở cửa?"

Vẫn không có ai trả lời.

Rất lâu sau, cuối cùng hắn cũng lấy hết can đảm bước ra ngoài.

Hành lang không một bóng người, cánh cửa thông đến quảng trường đã mở ra, Lưu Đức Trụ run rẩy đi về phía trước.

Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không bình thường, quay đầu nhìn lại.

Thế nhưng hành lang tối om sau lưng không có cái gì, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt ra thừ trong từng gian phòng giam, chiếu lên hành lang từng bóng sáng mờ.

Giây phút này, Lưu Đức Trụ cảm thấy hắn đang chơi một trò chơi im lặng, cả thế giới bỗng nhiên biến đổi, trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Toàn bộ thế giới, chỉ còn lại hắn và cái hành lang quỷ quái này, không biết lúc nào sẽ xuất hiện cái gì.

Vì sợ, hắn chạy như điên, vừa chạy vừa quay đầu nhìn xung quanh, giống như có thứ gì đang đuổi theo chính mình.

Lưu Đức Trụ không nghe thấy tiếng bước chân, không nhìn thấy bóng người.

Trong lúc mơ hồ hắn nghe thấy tiếng hít thở, nhỏ nhẹ mà kéo dài, với tần suất rất kì lạ.

Có đôi khi hắn cũng nghe thấy tiếng gì đó không phải tiếng bước chân của mình, nhưng mỗi lần quay đầu lại đều không nhìn thấy cái gì, điều đó càng khiến hắn sợ hơn.

Hắn thở hào hển chạy đến khu đọc, núp ở sau giá sách, sau đó cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía sau, vẫn không có thứ gì cả.

Sau đó hắn hoảng sợ quay đầu lại, đã thấy một cái mặt nạ hình mèo gần ngay trước mắt.

"Ôi trời ơi!"

Lưu Đức Trụ bị doạ đến mức tim sắp bay ra ngoài, theo phản xạ lùi về phía sau, suýt thì làm đổ cả giá sách.

Trong bóng đêm âm u, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy chiếc mặt nạ kỳ lạ.

Loại cảm giác này rất kinh khủng.

Giống như đang ở đóng phim kinh dị vậy.

Trong lúc đó, Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu bước ra từ sau giá sách.

Lưu Đức Trụ hiểu ra, thì ra ba người này bỗng nhiên thả hắn ra lúc nửa đêm chỉ để trêu đùa hắn?

Hắn uất ức:

"Ba người bắt nạt người khác!"

"Đừng nói linh tinh nữa, ngươi cũng chỉ có tác dụng như thế thôi.”

Lâm Tiểu Tiếu đưa Lưu Đức Trụ trở về phòng giam.

Diệp Vãn lại nói với Khánh Trần:

"Mọi phương diện đều tiến bộ, nhưng do thời gian huấn luyện quá gấp, những gì ta đã dạy không quá hoàn hảo.”

Khánh Trần chăm chú lắng nghe.

Diệp Vãn tiếp tục nói:

"Đánh lén quan trọng nhất chính là không bị người khác phát hiện ra. Lần đầu ngươi khá vội khi lại gần Lưu Đức Trụ, không khí và âm thanh trong hành lang có thay đổi nhỏ, bản thân Lưu Đức Trụ không phát hiện ra, nhưng cơ thể hắn đã cảnh báo cho hắn biết.”

"Lần tiếp theo, trong lúc mục tiêu di chuyển nhanh hơn, ngươi không kiểm soát tốt hơi thở và bước chân. Âm thanh đó ta nghe như tiếng trống vậy, ngay cả Lưu Đức Trụ cũng nhận ra, nếu đổi lại là một người lính được huấn luyện chuyên nghiệp, ngươi đã chết lâu rồi.”

"Được, ta sẽ tiếp tục cố gắng.”

Khánh Trần đi chân trần trên mặt đất.