"Một chút xíu, nhưng cũng hết rồi."
Jinguji Maki thấp giọng nói.
"Vì sao?"
Khánh Trần lại hỏi.
Jinguji Maki nói rất rất nhỏ:
"Mặc dù rất mệt mỏi rất đau, nhưng cũng lo lắng onii-chan ở một mình trên sườn núi sẽ xảy ra chuyện. Một mình dọn dẹp đá vụn trên sườn núi nhất định là rất nhàm chán, mấy ngày trước đó onii-chan đều ở đó một mình, vì cảm thấy nhàm chán cho nên mới muốn mang ta theo cùng."
Khánh Trần yên lặng một hồi, nói cái gì mà tùm lum vậy, sức tưởng tượng của bé con quả nhiên không phải thứ người trưởng thành có thể đo lường được.
Hắn ngẫm nghĩ rồi nói:
"Đến đây, để ta đâm thủng mấy cái bong bóng trên tay, thoa chút thuốc, ngủ một giấc là khỏi."
Jinguji Maki vội vàng đi qua lều của Khánh Trần, nhưng lại hơi sợ sệt:
"Có đau không?"
"Không đau."
Khánh Trần lắc đầu.
Jinguji Maki yên tâm ngồi quỳ ngoài lều, cẩn thận từng li từng tí mở lòng bàn tay ra, trên hai cái tay nhỏ có chừng mười hai cái bong bóng.
"Ngươi ngồi đấy chờ ta."
Khánh Trần tìm được một túi thuốc sơ cứu trong trung tâm phục vụ du khách, khi đi ngang qua chỗ TV, thì thấy cái TV kia đột nhiên tự động bật lên.
Trong bóng đêm yên tĩnh, một cái TV đột nhiên bật lên, cảnh tượng này quả thực quá kinh khủng.
Khánh Trần vô cảm đứng nhìn, chỉ thấy trên TV xuất hiện một hàng chữ:
"Mua điện thoại cho cô bé đi, tiền cứ khấu trừ vào tiền thù lao của ta."
"Ngươi thích cô bé?"
Khánh Trần bình tĩnh hỏi.
"Cũng được."
"Nếu chỉ là cũng được, thì ta sẽ không mua điện thoại di động cho Maki."
Khánh Trần lạnh nhạt đáp lại.
"Rất thích."
"Vậy tiền thuốc ta bôi cho cô bé cũng do ngươi trả nhé."
Khánh Trần nói.
"Ngươi vô tình, ngươi ác nghiệt, ngươi cố tình gây sự."
"Gần đây ngươi đang xem cái quỷ gì đó..."
Khánh Trần lại vác bộ mặt vô cảm rời đi.
Từ khi hắn đến đảo quốc, Nhất ở thế giới ngoài liền đi theo hắn đến đây.
Xem ra, Nhất đặc biệt ưa thích các cô bé, bằng không thì cũng sẽ không nửa đêm nửa hôm chủ động nói muốn mua điện thoại cho Maki.
Khánh Trần cầm túi cấp cứu, tìm được kim khâu trong đó, sau đó nắm tay nhỏ của Jinguji Maki.
Nhóc con trơ mắt nhìn:
"Thật sự không đau chứ?"
"Ừm."
Ngay sau đó, lúc Khánh Trần đâm vỡ bong bóng chọc vào da cô bé, Maki đau đến ứa nước mắt:
"Onii-chan, không phải ngươi nói không đau sao?"
Khánh Trần:
"Ừm, ta không thấy đau."
Jinguji Maki: "..."
Khánh Trần lấy thuốc bôi màu đen từ trong túi ra, đây là thứ hắn mang theo từ quốc nội, vốn để dành cho mình dùng. Dù sao lúc huấn luyện khiêu chiến Sinh Tử Quan của Kỵ Sĩ, khẳng định sẽ bị thương.
Kết quả, hiện tại chỉ trị liệu cho cô bé này, đã dùng hơn phân nửa.
Tiền này, khẳng định phải bắt Nhất thế giới ngoài chi trả.
"Onii-chan, tại sao đời người phải chịu nhiều nỗi khổ như vậy?"
Maki thấp giọng hỏi.
"Đau đớn, suy sụp, bất hạnh, là bậc thang tiến thân của thiên tài, là dòng nước rửa tội của tín đồ, là vực sâu không đáy của kẻ yếu. Vận mệnh chỉ cho ngươi lựa chọn, còn chọn như thế nào là chuyện của chính ngươi."
"Ặc."
Khó khăn lắm Khánh Trần mới chọc hết bong bóng trên bàn tay cô bé, lại phát hiện khi hắn dọn dẹp túi sơ cứu, Jinguji Maki đã ôm cánh tay của hắn ngủ thiếp đi.
Khánh Trần đang ngồi xếp bằng.
Cô bé gối đầu lên trên đầu gối của hắn, mái tóc dài dày mượt như thác nước xoã tung, giống như một đóa hoa Bỉ Ngạn màu đen đang nở rộ.
Hắn thử kéo cô bé ra, lại nghe cô bé cầu khẩn trong mơ:
"Onii-chan, đừng đi."
Khánh Trần thở dài, liền ngồi như thế suốt cả đêm.
…
Trong trung tâm phục vụ du khách yên tĩnh, ánh sáng màu xám từ ngoài cửa sổ bắn vào, bụi bặm trong phòng chậm rãi trôi nổi, quay cuồng trên không trung.
Khánh Trần vẫn ngồi xếp bằng, cô bé gầy yếu nằm nhoài trên đùi hắn ngủ say sưa.
Thiếu niên yên lặng nhìn cô bé, lại liếc mắt nhìn sắc trời dần dần sáng lên bên ngoài.
Tuyệt đại đa số con người dốc cả một đời để tìm kiếm cảm giác an toàn, tiền tài đầy đủ, tình cảm ổn định, một chốn để che mưa tránh gió, đây là những thứ mang lại cảm giác an toàn.
Nhưng đối với loại người như Khánh Trần và Jinguji Maki mà nói, những thứ đó là vô dụng nhất.
Khánh Trần ngồi đến sáu giờ, sau đó không hề lưu tình vỗ vỗ đầu cô bé:
"Dậy, làm việc thôi."
"Trời còn chưa sáng..."
Jinguji Maki vẫn còn buồn ngủ...
"Gấp lều lại."
Khánh Trần bình tĩnh nói.
"Ta còn chưa ngủ đủ. ."
Bé con thấp giọng nói.
Còn chưa kịp phản ứng, Khánh Trần đã đi ra khỏi trung tâm phục vụ du khách. Maki tủi thân đứng dậy đuổi theo, bé muốn chạy tới tóm lấy tay áo Khánh Trần.
Nhưng Khánh Trần lại tránh né, không để cô bé bắt được.
Jinguji Maki sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Khánh Trần đẩy cửa trung tâm phục vụ du khách ra, mặc cho gió tuyết phía ngoài thổi ngược vào trong:
"Gấp lều lại."
"Ta gấp! Ta gấp ngay!"
Jinguji Maki bối rối nói.
Khánh Trần đứng trong gió tuyết và ánh sáng ở cửa ra, quay đầu bình tĩnh hỏi cô bé:
"Tại sao không khóc, không tủi thân nữa sao?"
Jinguji Maki im lặng mím môi, qua một hồi lâu sau mới lên tiếng:
"Thành thật xin lỗi. .."