Cả người lẫn xe của Khánh Trần đều văng ra khỏi triền núi, rơi xuống vực sâu.
Jinguji Maki đứng trên đỉnh núi phát ra tiếng thét chói tai, không quan tâm lời Khánh Trần dặn, vội chạy xuống lưng núi, mặc cho bản thân cũng có nguy cơ rơi xuống vách núi.
Nhưng chưa chạy được bao xa, cô bé chợt thấy trên sườn núi phía trước duỗi ra một bàn tay, bám thật chặt lấy rìa trên sườn núi.
Khánh Trần cắn chặt hàm răng, một cánh tay khác nắm lấy xe đạp leo núi thiếu chút nữa rơi xuống vực, dựa vào một cánh tay liền nhảy lên lưng núi lần nữa.
Thoát hiểm nhẹ nhõm như vậy là vì hắn không sử dụng nghịch hô hấp thuật, mà tốc độ cũng không đủ nhanh.
Nếu là lúc khiêu chiến chân chính, rơi cú này sợ là chết chắc.
Hắn nhìn Jinguji Maki, nhíu mày:
"Ai bảo ngươi xuống? Về sau không đi cùng ta, không cho phép đi một mình trên sườn núi, nhất định phải chờ ta ở chỗ bằng phẳng trên đỉnh núi."
Jinguji Maki luống cuống chân tay:
"Vâng..."
Khánh Trần nghĩ nghĩ:
"Tiếp tục dọn dẹp lưng núi."
"Ặc..."
Thiếu niên đứng trên lưng núi mỏng dính như lưỡi dao nhìn về phương xa, Sinh Tử Quan lần này còn khó hơn trong tưởng tượng.
Maki nhìn về phía bàn tay Khánh Trần, nơi đó đã bị núi đá đâm thủng một lỗ, cô bé rốt cuộc nhịn không được hỏi:
"Onii-chan, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Khánh Trần bình tĩnh trả lời:
"Cảm thụ sinh tử."
"Hả?"
"Quan sát kỹ ta làm như thế nào, nói không chừng về sau ngươi cũng sẽ đi con đường này."
"Đường gì?"
"Con đường xa nhất trong tất cả đường tắt trên đời này."
Khánh Trần vẫn chưa quyết định, liệu có nên để cô bé trở thành một Kỵ Sĩ không.
Có lúc, bỗng nhiên hắn cảm thấy mình giống như sư phụ, đang nhìn bản thân còn non nớt lúc trước,.
Nhận Lý Khác làm đồ đệ, là vì Lý Khác thật sự có thiên phú và sự dẻo dai, chưa kể sư phụ đã dặn dò hắn nhất định phải chọn một người truyền thừa Kỵ Sĩ từ Lý thị.
Hồ Tiểu Ngưu thì nhờ thiên thời địa lợi của thế giới ngoài, dù không thể thông qua vấn tâm, cũng vẫn có thể đi con đường Kỵ Sĩ.
Jinguji Maki thì khác, tuổi cô bé thực sự quá nhỏ, mà Khánh Trần cũng không biết phải chăng cô bé có thể tiếp nhận sự gian khổ trên con đường Kỵ Sĩ này.
...
Ban đêm, Khánh Trần người đầy vết thương chằng chịt, mang theo Maki mệt mỏi trở lại sân trượt tuyết.
Trung tâm phục vụ du khách đã không còn sự náo nhiệt lúc ban ngày.
Điện thoại Khánh Trần sáng lên.
Đại Phú Ông:
"Ngươi còn là người sao? Bé con đáng yêu đơn thuần như thế, ngươi lại để người ta nhặt đá với ngươi hai ngày giữa trời băng đất tuyết, đây là chuyện người bình thường có thể làm được hả? !"
Khánh Trần nhíu mày, đánh chữ trả lời:
"Nói chuyện chính đi."
Đại Phú Ông:
"...Có rất nhiều người du hành của Thần Bí Nghiệp Bộ từ thành phố Osaka đến đây, cộng với số trước đó tổng cộng là 431 người. Bọn chúng đã bắt được hai người đào tẩu lần trước, nên Thần Bí Nghiệp Bộ cũng biết ngươi ra tay là vì cô bé này."
Khánh Trần suy tư, hắn dùng một gương mặt xa lạ và thân phận giả để xuất hiện ở đây. Dù đối phương biết hắn ra tay, cũng không thể xác nhận thân phận thật của hắn.
Đại Phú Ông:
"Dù vậy, Thần Bí Nghiệp Bộ không tìm được ngươi ở Shirakawa-go, nên đã cho rằng có thể ngươi đã bỏ trốn đến những thành phố khác, cũng không nghĩ đến ngươi lại trốn vào trong núi tuyết. Nên tạm thời cũng không liên tưởng đến nơi này. Dù sao, vào mùa tuyết lớn ngập núi này, có kẻ điên mới mang theo một cô bé chín tuổi chạy lên núi."
Đại Phú Ông:
"Cho nên, bọn hắn chỉ để lại mấy chục người chuẩn bị lên núi tìm kiếm, những người còn lại thì tiến về thành phố Nakatsugawa."
Khánh Trần gật gật đầu, đây coi như là một tin tức tốt:
"Bọn chúng đã từng đến sân trượt tuyết chưa?"
"Đã đến điều tra nhưng không phát hiện được gì. Chúng đang đợi vận chuyển thiết bị leo núi chuyên nghiệp từ tổng bộ ở thành phố Osaka đến, đoán chừng cũng chỉ mất thời gian một ngày là chuyển đến."
Khánh Trần:
"Được rồi, cám ơn."
Đại Phú Ông:
"Ngươi đối xử tốt với cô bé một chút!"
Khánh Trần tắt điện thoại di động.
Hắn khá bất ngờ, Nhất ở thế giới ngoài lại thích Jinguji Maki đến vậy.
Thậm chí hắn hơi hoài nghi, có phải Nhất biết gì đó về thân phận đặc biệt của cô bé không, giống như khi mình vừa mới đến ngục giam số 18 đã Nhất bị chú ý.
Trong trung tâm phục vụ du khách vừa tối vừa yên tĩnh.
Lúc này, chỉ còn lại tiếng khóc rấm rứt của Jinguji Maki trong lều vải sát vách, cô bé đã cật lực đè nén, nhưng ở nơi yên tĩnh như vậy tiếng khóc vẫn vang lên rất rõ.
"Đau không?"
Khánh Trần gối lên cánh tay của mình, ngửa mặt nằm trong lều vải hỏi.
Đây đã là ngày thứ hai hắn mang theo Jinguji Maki lên núi, bàn tay của bé con vốn non mềm, vì dọn dẹp đá vụn trên sườn núi mà năm đầu ngón tay đều nổi bong bóng.
"Không đau."
Jinguji Maki quật cường nói.
"Đau là cảm giác tồn tại khách quan, không cần phải né tránh nó."
Khánh Trần bình tĩnh nói:
"Nó sẽ không biến mất chỉ vì ngươi né tránh nó."
"Đau..."
Jinguji Maki tủi thân nói.
"Trong lòng có oán trách ta không?"
Khánh Trần hỏi.