Kỳ thật qua đêm trong trung tâm phục vụ du khách thì hơi mạo hiểm, bởi vì nếu như để lại vết tích, kiểu gì cũng sẽ bị người ta phát giác.
Số lượng hàng hoá không đúng, lều vải bị người khác động vào, những thứ này đều có thể trở thành manh mối, trợ giúp Thần Bí Nghiệp Bộ tìm đến bọn họ.
Nhưng Khánh Trần sắp sửa nghênh đón lần khiêu chiến Sinh Tử Quan thứ tư, thân thể đã chịu trọng thương, hắn không thể mạo hiểm ở trong trời băng đất tuyết. Trước khi hoàn thành khiêu chiến, hắn phải bảo trì trạng thái thật tốt.
Khi cứu Jinguji Maki, hắn đã sớm hình dung hậu quả khi bị Thần Bí Nghiệp Bộ truy sát.
Hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý tiếp nhận hậu quả này.
Khánh Trần nằm một mình trong lều vải, nghe sát vách có tiếng giống như con chuột nhỏ đang ăn cái gì đó:
"Maki, trong trí nhớ của ngươi, có hồi ức gì kỳ quái không, ví dụ như một thế giới có trình độ khoa học kỹ thuật tân tiến hơn."
"Không có."
"Tổ tiên ngươi làm gì?"
"Nghe bà nội nói, ông nội là người phụ trách tế tự ở thần tự Shirakawa-go, ông tổ cũng thế, lúc đầu cha ta cũng định sau 48 tuổi cũng đi, kết quả cha xảy ra chuyện. Bởi vì lúc cha làm người dẫn đường, du khách ngoài ý muốn té chết, dẫn đến thu nhập của Shirakawa-go thấp xuống rất nhiều, cho nên các thôn dân trong Shirakawa-go... không thích nhà chúng ta cho lắm. Nghe nói cực kỳ lâu trước kia, tổ tiên chúng ta là sứ giả Thần Linh, nắm giữ chiến vũ của Thần Linh."
"Thì ra là thế."
Khánh Trần đang suy nghĩ một việc, cái họ Jinguji này thật ra rất đặc biệt, nó cũng có địa vị vô cùng quan trọng trong thần thoại truyền thừa của những người thờ phụng Thần Đạo Giáo.
Thậm chí hắn còn cảm thấy, sở dĩ bộ tộc Jinguji này có thể chủ trì tế tự tại thần tự Shirakawa-go, chính là vì họ nắm giữ một loại truyền thừa nào đó, chỉ là về sau đã thất truyền.
Tựa như Chuẩn Đề Pháp.
Cho tới bây giờ Khánh Trần vẫn không rõ, vì sao Jinguji Maki có thể trực tiếp truyền thừa hô hấp thuật, nếu như đối phương không phải người chơi bản Alpha thì nhất định có liên quan đến huyết thống truyền thừa thần kỳ này.
...
Ngày hôm sau, Khánh Trần thừa dịp sân trượt tuyết còn chưa khai trương, gấp gọn lều vải, mang cô bé lên núi lần nữa.
Dựa theo tính toán của hắn, nhiều nhất chỉ cần một ngày rưỡi nữa, liền có thể dọn sạch toàn bộ con đường, đến lúc đó, hắn có thể tiến hành huấn luyện hoàn chỉnh.
Jinguji Maki rất tận lực, vì nhặt đá vụn mà hai bàn tay nhỏ đông lạnh đến đỏ bừng, thậm chí còn hơi sưng lên.
Khánh Trần hỏi lại:
"Muốn từ bỏ sao?"
"Không muốn."
Bé con bình tĩnh nói.
Khánh Trần không nói gì nữa.
Cô bé này là một viên ngọc thô, tâm tính thiện lương đến có thể thông qua vấn tâm ngay lập tực, dĩ nhiên đã qua vấn tâm liền có thể trở thành một Kỵ Sĩ.
Nhưng thông qua vấn tâm cũng chỉ là cơ sở để trở thành Kỵ Sĩ, con đường kia quá gian khổ quá mệt mỏi quá nguy hiểm, dù đã qua vấn tâm, cũng không nhất định có thể kiên trì đi tiếp.
Cho nên, Khánh Trần để chính cô bé lựa chọn.
Nếu như cô bé từ bỏ, Khánh Trần liền giúp cô bé trốn về nước, tránh khỏi sự truy sát của Thần Bí Nghiệp Bộ.
Nếu như bé không buông bỏ, vậy họ có thể tiếp tục đồng hành.
Đây là khảo nghiệm Khánh Trần từng trải qua, cũng là khảo nghiệm mà mỗi một Kỵ Sĩ đều trải qua, Jinguji Maki cũng không thể ngoại lệ.
…
Ngày thứ hai trốn vào núi tuyết.
Tốc độ gió trên núi hơi chậm lại, trong ánh mắt khiếp sợ của Maki, Khánh Trần khiêng xe đạp leo núi lên đỉnh núi Okuhotaka.
Đến lúc này, Jinguji Maki mới biết rốt cuộc Khánh Trần dọn dẹp triền núi để làm gì.
"Onii-chan, ngươi muốn cưỡi xe đạp leo núi trên sườn núi à?"
Bé con hiếu kỳ.
"Ừm, phải bắt đầu huấn luyện rồi."
Khánh Trần gật gật đầu:
"Hôm nay gió nhẹ, ngươi cứ ở trên đỉnh núi chờ ta."
Khiêu chiến không phải chỉ làm một lần liền có thể hoàn thành.
Lúc trước khiêu chiến thành công ở hải vực Greenland lạnh giá tối tăm, là nhờ trước đó đã huấn luyện hơn trăm lần trong thế giới của Lấy Đức Phục Người. Lần này hắn không có gì, chỉ có kỹ xảo còn chưa thành thục và dũng khí.
Nói xong, hắn liền cưỡi xe đạp leo núi, từ trên điểm cao nhất phóng xuống...
Jinguji Maki mặc áo khoác màu đỏ, đứng trên núi tuyết, bé muốn ngăn Khánh Trần lại, cuối cùng lại không mở miệng.
Tinh thần Maki hơi hoảng hốt, không biết vì sao, khi bé nhìn bóng lưng lao nhanh trên lưỡi đao kia, đột nhiên cảm thấy thoải mái đến không gì sánh được.
Cô bé bịt kín miệng mình, sợ mình phát ra thanh âm gì, khiến Khánh Trần phân tâm.
Xe leo núi lắc lư trên lưng núi, tiếng bánh xe nghiền ép cục đá, hoà lẫn cùng tiếng hô hấp của Khánh Trần.
Chỉ có khi chân chính bắt đầu huấn luyện trên triền núi này, Khánh Trần mới biết mục Sinh Tử Quan này khó khăn đến cỡ nào.
Hai bên tầm mắt đều là vực sâu, trước mặt ngươi chỉ có một con đường.
Nhân sinh của ngươi cũng chỉ có con đường này.
Đi qua, mới có thể sống càng thêm đặc sắc.
Khánh Trần điên cuồng gia tốc, cũng thầm tính toán trong lòng, phải bao lâu mình mới có thể đạt đến tốc độ tiêu chuẩn 120 km/h.
Giờ khắc này Khánh Trần phát hiện, hắn cần phải điên cuồng hơn.
120 km/h, dù là lái ô tô tại trên đường cao tốc, tốc độ này cũng đủ khiến rất nhiều người hãi hùng khiếp vía.
Huống chi dưới triền núi này là vực sâu vạn trượng?
Ngay sau đó, vì không khống chế tốt, bánh xe đạp leo núi xe bị chếch đi, xuất hiện nguy hiểm trí mạng.