Hôm nay sẽ lên 8 chương ạ. Tác ra chương nào mình lên chương đó luôn nha!
---
"Onii-chan, chúng ta đang làm gì đây? Có thể xuống núi không..."
Cô bé con đi trên sườn núi chật hẹp, bé nhìn sang hai bên trái phải đều là vực sâu hơn ngàn mét.
Một khi không cẩn thận trượt chân trên triền núi này, ắt sẽ tan xương nát thịt.
"Tiếp tục."
Khánh Trần bình tĩnh nói:
"Tiếp tục dọn đá vụn."
Nơi này là núi Okuhotaka, còn cách sân trượt tuyết hơn mười cây số, không có du khách nào lại tới đây lúc này, cả thế giới chỉ còn lại Khánh Trần và Jinguji Maki.
Khánh Trần vẫn từng bước quét sạch đá vụn trên sườn núi như cũ, giống như chẳng hề xảy ra chuyện gì.
Cho đến lúc này, Maki mới biết được trước đó Khánh Trần đi sớm về trễ mỗi ngày để làm gì.
Khó trách khách trượt tuyết đều nói chưa từng thấy Khánh Trần, vì Khánh Trần cũng không trượt tuyết.
Nhưng Jinguji Maki không nghĩ tới, Khánh Trần vậy mà lại đưa bé lên trên triền núi này, để bé cùng dọn đá vụn...
Dù Maki đã nói bé sợ, Khánh Trần cũng không hề thông cảm cho bé.
Khánh Trần nói:
"Nếu như muốn từ bỏ, liền trực tiếp nói cho ta biết, ta có thể đưa ngươi xuống dưới. Mỗi ngày khi ta lên núi dọn dẹp đá vụn, ngươi ở ngay dưới sườn núi đó chờ ta."
Jinguji Maki nghe thấy câu này, đột nhiên mím môi, không nói một lời tiếp tục xoay người dọn dẹp đá vụn.
Trên sườn núi gió lạnh thấu xương này, có đôi khi ngay cả Khánh Trần cũng khó mà ổn định thân hình, chứ đừng nói đến một cô bé tám tuổi.
Nhưng chuyện khiến người ta càng ngạc nhiên hơn là, từ lúc Khánh Trần nói xong câu kia, Maki không còn đòi xuống núi, chỉ yên lặng làm việc.
Thậm chí nhiều lần thiếu chút nữa cô bé bị gió cuốn xuống lưng núi, cũng chỉ kinh hô một tiếng, sau đó yên lặng tự tìm tảng đá để cố định thân hình.
Lúc này, khi cô bé con cúi đầu xuống, nước mắt trong suốt rơi xuống từ hàng mi thật dài, lại bị một trận gió núi thổi vào sơn cốc.
Khánh Trần nói:
"Ta không nhất định phải ép buộc ngươi ở đây với ta, dù ngươi muốn xuống núi, cũng là chuyện rất bình thường."
Jinguji Maki bỗng nhiên cố chấp lau nước mắt:
"Ta không sợ!"
Thời khắc rời đi Shirakawa-go, Maki vốn tưởng rằng cuộc sống của mình về sau sẽ tràn ngập ánh sáng.
Kết quả ai ngờ lại phải nghênh đón những khó khăn còn trắc trở hơn ngày xưa.
Dù trước kia làm việc trong khách sạn suối nước nóng, cũng hoàn toàn không cần trải nghiệm những nguy hiểm như vậy.
Nhưng Jinguji Maki vẫn không nói gì.
Lúc này, Khánh Trần dần dần tăng tốc độ dọn dẹp chướng ngại vật trên đường, bởi vì hắn không biết Thần Bí Nghiệp Bộ có tìm tới nơi này không, cũng không biết khi nào đối phương tới, sẽ mang theo bao nhiêu người...
Không có Lấy Đức Phục Người phòng thân, ở nơi quỷ quái này dù Khánh Trần lợi hại hơn nữa, cũng không thể đánh thắng được mấy trăm kẻ địch mang theo súng ống.
Một trận gió thổi qua, Jinguji Maki không đứng vững, gần như bị cuốn xuống dưới vách núi.
Ngay lúc bé cho rằng mình sắp chết, Khánh Trần duỗi một bàn tay ra nắm cổ áo cô bé, kéo Maki về:
"Tiếp tục."
"Ừm."
Cô bé đáp lời.
Cô bé ngây thơ này không chỉ có tuổi thơ tương tự với Khánh Trần.
Có lúc, thậm chí Khánh Trần còn cảm thấy ngay cả tính cách của đối phương đều có điểm tương tự mình.
Không chỉ là sự "Hiểu chuyện" để không "khiến người ta chán ghét".
Còn có sự bướng bỉnh không muốn chịu thua lúc nguy khốn.
Lúc kinh doanh khách sạn suối nước nóng, bà nội ngã bệnh, Maki liền học nấu cơm, giặt quần áo.
Lúc dọn dẹp đá vụn trên sườn núi, dù sợ muốn chết, cũng quyết không oán giận một câu nào.
Đến đêm, Khánh Trần dẫn cô bé xuống núi, thừa dịp sân trượt tuyết chuẩn bị đóng cửa, trốn vào trung tâm phục vụ du khách trong sân trượt tuyết.
Trong núi không còn nơi nào ở được, mà cũng không tìm thấy đồ ăn, mặc dù sân trượt tuyết còn có nhân viên trực, nhưng cũng may họ cũng chỉ trốn trong phòng làm việc của mình, sẽ không thường đi ra ngoài tuần tra.
Jinguji Maki nhỏ giọng nói:
"Onii-chan, có camera giám sát."
"Không sao, họ không nhìn thấy chúng ta."
Khánh Trần thoải mái như không.
Hắn biết, lúc này hệ thống giám sát nội bộ trong trung tâm phục vụ du khách, nhất định đã bị Nhất thế giới ngoài khóa chặt.
Nhắc tới cũng rất mỉa mai, lần này Khánh Trần tới Shirakawa-go, không có ai có thể tin tưởng được. Đồng bọn duy nhất có thể tín nhiệm, lại là trí tuệ nhân tạo thế giới trong, đã từng hủy diệt loài người ở kỷ nguyên văn minh trước.
Thừa dịp ánh đèn trong trung tâm phục vụ du khách bị tắt, Khánh Trần mang theo Jinguji Maki đi vào cửa hàng trong sân trượt tuyết:
"Muốn ăn cái gì thì lấy đi."
Cô bé do dự nói:
"Onii-chan, trộm đồ không tốt."
Khánh Trần nhìn cô bé:
"Yên tâm, vài ngày sau lúc rời đi, ta sẽ để lại tiền thanh toán. Ta vốn định lấy chút thức ăn từ khách sạn suối nước nóng, kết quả ngươi dùng một mồi lửa đốt rụi khách sạn."
"Ặc..."
Cô bé gật gật đầu, cẩn thận từng li từng tí lấy một cái bánh bao, một bình nước khoáng cho mình.
Kỳ thật lúc ấy Khánh Trần định ngăn cô bé lại, nhưng hắn ngẫm lại, người ta đã định dùng lửa mai táng cả khách sạn, mình đứng bên còn đau lòng một chút đồ ăn thì không được khí thế cho lắm.
Cho nên đã không ngăn cản.
Khánh Trần thấy cô bé không dám lấy thêm, trực tiếp lấy hai hộp bánh bích quy từ trên kệ hàng nhét vào trong ngực Maki:
"Ăn không đủ no thì ngày mai làm sao lên núi?"
Nói xong, hắn mang cô bé đi đến khu để vật dụng ngoài trời, dựng hai cái lều vải.