Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 132: Kỹ Xảo




Mình có tặng các bạn đã ủng hộ truyện một ít quà. Rất cám ơn các bạn ạ.

Đừng quên ngày 1-3/6, mỗi 20 KP đẩy vào truyện hôm sau mình sẽ bạo thêm 1 chương ạ, tối đa 10 chương ạ.

Mãi yêu các bạn, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nhé!

---

Hắn không quan tâm đến tù nhân đang ra sức giãy giụa , mà chỉ vào phía dưới xương sườn của tù nhân, nói với Khánh Trần:

"Ngươi nhìn đi, chỗ hiểm yếu của hắn ở ngay vị trí lá lách này, đâm một dao vào chắc chắn sẽ chết.”

Nói xong, Diệp Vãn lại dẫn Khánh Trần đến phòng giam tiếp theo.

Không có một câu nói nhảm, tiết kiệm thời gian.

Lại đè tù nhân đang sợ hãi khó hiểu xuống, giảng giải chỗ hiểm của người này và một số chỗ khác biệt với người khác ở trên người cho Khánh Trần, cùng với vì sao lại khác biệt, căn cứ vào hình thể của đối phương để phán đoán ra chỗ khác biệt như thế nào.

Từ 1 giờ đến 6 giờ đêm, Diệp Vãn dùng 5 giờ ròng rã để dẫn Khánh Trần đi sờ hơn ba ngàn tên tù nhân khắp toàn bộ ngục giam.

Khánh Trần cảm giác mình cứ như đang học tập giải phẫu, nhưng không giống với học sinh y học bình thường không có thi thể để dùng, hắn có hơn ba ngàn "thi thể " dùng để tích luỹ kinh nghiệm.

Đối với Khánh Trần tới nói, đây là một đêm phong phú.

Nhưng đối với số tù nhân trong ngục giam số 18 lại khác, đây là một đêm kinh khủng.

Mỗi người bọn họ đều đã trải qua chuyện gần như nhau: Sau khi cánh cửa phòng giam mở ra, thế giới là một vùng tăm tối.

Sau đó có một người đàn ông đã lấy sức mạnh hoàn toàn để khống chế bọn họ, cũng nói với một người khác:

"Ngươi nhìn đi, đây là vị trí lá lách của hắn, cầm dao đâm vào nơi này hắn sẽ chết.”

Điều này còn đáng sợ hơn cả phim kinh dị giả lập ghê nhất.

Nếu như thực lực của ngươi không bằng người khác, như vậy phương thức tấn công tốt nhất chính là đánh lén.

Nhưng mà Diệp Vãn nói, con người không có khả năng để cho mình ở thế chủ động mãi mãi được, tất nhiên đánh lén rất quan trọng, nhưng một người chỉ biết theo đuổi đánh lén như thế nào, vậy chỉ có thể xem như đầu cơ trục lợi.

Khánh Trần không ngừng thử nghiệm các động tác tấn công, hoàn toàn không biết mỏi mệt.

Hắn cầm dao bấm hàng thật giá thật trong tay, đối thủ cũng không phải là không khí, mà là Diệp Vãn có máu có thịt.

Diệp Vãn giống như một ngọn núi, cho dù Khánh Trần có tấn công mạnh mẽ như thế nào, hắn đều có thể dễ dàng ngăn cản được.

Nếu như nói bước đầu tiên là nhận ra chỗ hiểm.

Như vậy bây giờ chính là bước thứ hai: hành động.

Theo lý thuyết, không có nhiều góc độ để đâm trúng lá lách, chỉ có một số loại đơn giản.

Nhưng Diệp Vãn dạy hắn phải giả vờ để đối thủ phán đoán sai vị trí ngươi muốn tấn công, sau đó tìm chỗ đâm vào lá lách.

"Nếu như ngươi để lộ ý đồ của mình, ngươi sẽ vĩnh viễn rơi vào thế yếu."

Diệp Vãn nói:

"Vào lúc thực lực của ngươi không đủ nghiền ép ai hết, như vậy động tác giả chính là kỹ xảo giết người hữu hiệu nhất.”

Khánh Trần như có điều suy nghĩ.

Lúc trước hắn nghĩ chuyện này có chút đơn giản, chỉ cho rằng phải luyện tập đâm thẳng, đâm nghiêng gì đó.

Kết quả không nghĩ tới, thứ mà Diệp Vãn dạy chính là từng bước một.

Ví dụ như khả năng phát lực để vung dao về hướng cổ của đối thủ thé nào. Trong nháy mắt đối phương ngăn cản thế nào, khiến cả phần eo và khuỷu tay của mình cùng nhau phát lực, thay đổi hướng đi của con dao trong tay mình, đâm vào lá lách đối phương.

Cùng một hành động, Diệp Vãn đã dạy hơn sáu mươi loại.

Trong đó có hơn mười loại là bao gồm hai lần động tác giả.

Diệp Vãn nói:

"Ngươi phải nhớ kỹ một điều, chiến đấu sẽ luôn thay đổi, ngươi thấy rất nhiều đại sư chiến thuật dùng dao, chỉ trong một giây ra tay rất nhiều lần nhưng thật ra chỉ có một lần là thật sự tấn công.”

Chiến đấu sát người là một ván cờ tâm lý nguy hiểm.

Điều Diệp Vãn có thể làm là dạy Khánh Trần những bước thực dụng, để hắn có được năng lực giết người cơ bản chỉ trong hai ngày.

Điều Khánh Trần cần làm chính là ghi nhớ tất cả.

Bước thứ ba, cũng là một bước cuối cùng: Thực chiến.

Chỉ học lý thuyết là không được, Diệp Vãn cần để cho Khánh Trần biết cách hành động từng bước một.

Hắn mạnh bao nhiêu, nhanh bao nhiêu, nhất định phải tự biết rõ ràng.

Chỉ biết người khác vẫn không được, còn phải biết chính bản thân mình.

Loại huấn luyện dùng toàn lực này đã khiến Khánh Trần kiệt sức sau ba tiếng.

Lại thêm tối hôm qua hắn đứng cả đêm trước cửa sổ, đến 9 giờ sáng, phản ứng của hắn đã hơi chậm chạp.

Lúc này đã qua giờ ăn trưa 2 tiếng 40 phút rồi.

Đám tù nhân trong ngục giam dần phát hiện ra không hợp lý, mọi người điên cuồng đập lên cánh cửa hợp kim.

Nhưng dù họ có đập thế nào cũng không ai đáp lại.

Giống như tất cả mọi cánh cửa đều bị hỏng vậy.

Trong đó, Quách Hổ Thiền là đập cửa mạnh nhất, giống như muốn phá tan cánh cửa đó.

Về sau, Lý Thúc Đồng phải đến trước cửa cảnh cáo họ thì người đàn ông đầu trọc này mới yên tĩnh lại.