Khánh Trần nhìn cô bé:
"Ngươi đi quận Gifu một mình?"
"Ừm. "
Jinguji Maki cẩn thận gật đầu:
"Sẽ không trễ giờ ăn cơm chiều của onii-chan."
Khánh Trần lo cô bé đi quận Gifu một mình, liệu có lạc đường không, có gặp phải kẻ bất lương không.
Mà Maki thì lo Khánh Trần sẽ không đồng ý để cô bé đi.
"Đi đi."
Khánh Trần nói xong liền đứng dậy quay về phòng mình chuẩn bị đi ngủ.
Cửa đóng rồi lại mở ra lần nữa, Khánh Trần đưa cho cô bé một bình thuốc nhỏ màu đen:
"Bôi lên tay."
Nói xong, cửa lại khép lại lần nữa.
....
Sáng sớm hôm sau.
Jinguji Maki dậy sớm giống thường ngày, cô bé muốn chuẩn bị sẵn thức ăn để bên giường cho bà nội, cất chăn đệm của onii-chan vào trong ngăn tủ, sau đó đi ra ngoài.
Nhưng khi cô bé kéo cửa phòng ngủ ra, lại trợn to mắt nhìn Khánh Trần:
"Onii-chan?! Sao ngươi vẫn còn ở đây?"
Nếu là mọi khi, Khánh Trần sẽ rời đi trước khi bé dậy mới đúng.
Lúc này, Khánh Trần nhìn Maki:
"Hôm nay, ta cũng vừa vặn cũng có việc muốn đi quận Gifu một chuyến, chuẩn bị nhanh lên, chúng ta đi chuyến xe buýt Nohi đầu tiên."
Jinguji thất thần vài giây đồng hồ, sau đó đôi mắt to sáng lên:
"Vâng onii-chan, ngươi chờ ta một lát, ta chuẩn bị cơm cho bà xong liền xuất phát."
Lúc cô bé con bận rồi, Khánh Trần liền tìm kiếm cửa hàng bán xe leo núi ở quận Gifu trên điện thoại di động.
Đổi Sinh Tử Quan mới, đương nhiên cũng phải chuẩn bị trang bị mới.
Cũng không cần quá phiền phức, một chiếc xe đạp leo núi chắc chắn là được.
Hắn có thể để Tư Niên Hoa trực tiếp đưa tới, nhưng bây giờ ngay cả Tư Niên Hoa cũng không biết hành tung của hắn, cũng không biết rốt cuộc hắn đến Nhật Bản là muốn làm gì.
Căn cứ nguyên tắc không bại lộ hành tung, Khánh Trần cảm thấy tự mình đi mua thì ổn thỏa hơn.
Cũng không phải không tin tưởng Tư Niên Hoa.
Khánh Trần cảm thấy rất có thể Tư Niên Hoa cũng không phải là người thế giới ngoài, trong số những người du hành thời gian do tập đoàn tư bản điều khiển, luôn sẽ tồn tại một số người lợi dụng kỹ thuật tiếp nhận tế bào thần kinh để đoạt xá ngược lại, những người này chính là người lãnh đạo ở thế giới ngoài.
Tất cả tập đoàn tư bản đều làm như thế, Khánh thị hẳn là cũng không ngoại lệ.
Hắn tin là Tư Niên Hoa sẽ kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của Ảnh tử, nhưng ngộ nhỡ bên phía Tư Niên Hoa có người bại lộ, bị Jindai để mắt tới thì sẽ trở thành tai hoạ ngầm.
Trước khi hoàn thành Sinh Tử Quan, hắn không muốn vì loại chuyện nhỏ nhặt này bại lộ hành tung của mình.
Nửa giờ sau, hai người ngồi trên chiếc Nohi Bus sớm nhất, Jinguji ngồi ở ghế bên trái hàng cuối cùng, Khánh Trần ngồi ở phía bên phải hàng cuối cùng. Hai người duy trì một khoảng cách giống như hai người xa lạ không quen biết.
Jinguji cũng không biết Khánh Trần vì sao phải làm như thế, nhưng có người có thể cùng bé đi quận Gifu, chính là một chuyện rất đáng mừng.
…
Ánh ban mai chiếu qua lớp kính trên cửa xe Nohi Bus, phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Jinguji Maki khiến nó thêm phần ấm áp, thỉnh thoảng nàng lại trộm nhìn Khánh Trần, có lẽ là do bị khối rubic trên tay hắn thu hút.
Nàng cảm thấy onii-chan này không giống với những vị khách trước đây.
Tù lúc lên xe đến giờ, Khánh Trần vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn cũng không lên tiếng giải thích cho cô bé vì sao hai người phải ngồi hai hàng ghế khác nhau, và vì sao họ phải giả vờ như không quen biết đối phương.
Cũng may, Jinguji Maki cũng không hỏi hắn.
Cô bé hiểu chuyện đến nỗi khiến Khánh Trần cảm thấy nàng chính là bản sao của mình lúc bé.
Hắn biết, bài học đầu tiên mà những đứa trẻ phải tự lập sớm như họ học được chính là hiểu chuyện.
Vì chỉ khi ngươi hiểu chuyện, ngươi mới không bị người khác căm ghét...
Khi xe buýt đến điểm dừng ở trị trấn Tsugawa trong quận Gifu, Khánh Trần cũng xuống xe theo Jinguji Maki rồi cùng nàng đến bệnh viện.
Lúc họ đến bệnh viện, những y bác sĩ ở đây vừa thấy Jinguji Maki đã nhiệt tình chào hỏi:
"Ngươi lại đến mua thuốc cho bà sao, đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện."
Có lẽ mọi người đều nghĩ Jinguji Maki sẽ thích câu nói này.
Nhưng chỉ có Khánh Trần mới hiểu, thật ra trong thâm tâm cô bé đó cũng không muốn trở thành một đứa trẻ hiểu chuyện như bây giờ, nàng cũng muốn tùy hứng, cũng muốn thoải mái chơi đùa như những đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng nàng biết mình không thể, nên mới cố gắng trở nên ngoan ngoãn như bây giờ.
Trên đường đi, cô bé đi trước, Khánh Trần luôn giữ khoảng cách hơn mười mét ở phía sau nàng, khi họ đến bệnh viện, hắn lại ngồi ngoài đợi cô bé đi mua thuốc.
Cô bé thuần thục lấy tiền mua thuốc như đã làm việc này rất nhiều lần rồi vậy.
Sau đó, hắn đi sang cửa hàng bán xe leo núi.
Cô bé cứ thế đi theo hắn mà không nói bất cứ lời nào, có lẽ ở trên thị trấn sắp có lễ hội gì đó nên thỉnh thoảng họ lại nhìn thấy một chiếc xe cắm đầy hoa đi ngang qua.