Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1326: Nướng Thịt Bò




Chỉ tính toán sơ một chút là ra....Nếu ngọn núi cao nhất đối diện cao 3190 mét, như vậy thung lũng nằm giữa nó và núi Karasawa có chênh lệch gần 1900 mét.

Lúc này trong mắt Khánh Trần, đường cong đan xen trên triền núi kia đặc biệt ưu mỹ.

Lưỡi dao hình thành từ sức mạnh tự nhiên, giống như bổ bầu trời ra làm hai một cách gọn gàng mà linh hoạt.

Đây chính là nơi hắn phải hoàn thành 'Lực Chi Dũng Hiện'.

Khánh Trần giống như một kẻ ngốc, nắm một đống phấn tuyết lên, lau lau trên mặt, sau đó cứ như vậy nằm trong hố không động đậy.

Hưởng thụ niềm vui sướng bất ngờ khi đổi sang phương án khác.

Nếu có vận động viên xe đạp thả dốc chuyên nghiệp nhìn thấy triền núi này, cũng sẽ chùn bước.

Đầu tiên, triền núi quá nhiều ngã rẽ, mà lại quá hẹp.

Mặt cắt ngang triền núi rộng nhất chỉ 0.4 mét, có nghĩa là chỉ cần ngươi chuyển hướng hơi sai một chút, sẽ trực tiếp đâm đầu xuống vực sâu.

Thứ hai, độ dốc quá lớn, nghĩa là không có cách nào khống chế tốc độ.

Trong quá trình thả dốc không thể tùy tiện phanh lại, chỉ cần bóp phanh hơi mạnh, rất có thể sẽ trực tiếp lật xe.

Quán tính cực lớn, sẽ khiến đuôi xe nhếch lên, sau đó cả người cả xe đều sẽ lật tung.

Nhưng Khánh Trần không quan tâm.

Sinh Tử Quan của Kỵ Sĩ, làm sao có thể không nguy hiểm?

Khánh Trần đứng dậy.

Có mục tiêu mới, liền phải bắt đầu quy hoạch lại từ đầu.

Từ giờ đến lúc xuyên qua còn 27 ngày, đối với khiêu chiến Sinh Tử Quan mà nói là rất gấp rút, hắn nhất định phải tranh thủ thời gian.

Trong sân trượt tuyết không ít người trông thấy cảnh Khánh Trần nhảy xuống, rơi vào trong phấn tuyết.

Bọn họ cười ha ha, hôm qua họ còn đang suy nghĩ vì sao nhóc con này leo núi, lại không nghĩ đến hắn chỉ là tay mới, muốn khiêu chiến phấn tuyết trên núi mà thôi.

Chỉ là, không đợi bọn họ cười bao lâu, lại phát hiện thiếu niên kia đã đứng dậy, xuất phát về hướng đỉnh núi cao nhất.

Lại biến mất trong gió tuyết lần nữa.

Khiêu chiến Sinh Tử Quan không đơn giản chỉ là tìm ra một con đường, liền trực tiếp bắt đầu.

Trong khoảng thời gian 27 ngày còn lại, Khánh Trần cần phải dọn dẹp toàn bộ đá vụn, tuyết đọng lẻ tẻ trên sườn núi.

Sinh Tử Quan của Kỵ Sĩ là để cảm thụ sinh tử, chứ không phải đi tự sát.

....

Trước cửa khách sạn.

Maki ngồi trên bậc gỗ, quấn khăn quàng cổ, dùng hai cái tay nhỏ chống cằm.

Cô bé nhìn người tuyết cao lớn trước mặt, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười ngây ngô.

Bắt đầu từ lúc 7 giờ, cô bé đã ngồi đây, mãi cho đến 7 giờ 59 phút, Khánh Trần trở về từ bên ngoài.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn thấy Khánh Trần, vội vàng đứng lên ngoắc:

"Onii-chan ~!"

Khánh Trần nhìn cô bé:

"Ừm."

Sau đó trực tiếp lướt qua bên cạnh cô gái nhỏ.

Jinguji cũng không thèm để ý, lúc này cô bé đã biết anh trai đến từ phương xa này là một người mặt lạnh tim nóng, cũng không thật sự chán ghét bé.

Cô bé lấy dép lê từ trong tủ giày ra, bày chỉnh tề trên mặt đất, cũng vừa cười vừa nói:

"Lúc chiều bà nội đã tỉnh lại, mà khẩu vị cũng khá hơn. Ta làm trứng cuộn và cá chiên cho bà, bà nói ăn cực kỳ ngon. Bà còn nói, bệnh của bà sẽ sớm khỏi."

Khánh Trần im lặng nhìn cô bé.

Bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối đột nhiên thèm ăn, cũng không phải dấu hiệu tốt.

Không ai nói với cô bé, ung thư phổi là bệnh bất trị, bác sĩ giấu diếm cô bé, ngay cả bà nội cũng giấu, luôn nói bệnh này chỉ cần nghỉ ngơi sẽ khỏi.

Mỗi một ngày Maki đều chăm sóc bà nội, sau đó ngây thơ mong mỏi một ngày nào đó sau khi bà nội ngủ một giấc tỉnh lại, liền khỏi hẳn.

Sau khi vào nhà, Khánh Trần phát hiện hôm nay đồ ăn cô bé bưng tới lại phong phú hơn một chút.

Ngoại trừ cơm, cá chiên, trứng cuộn, canh miso ra, còn có một phần thịt bò hơi quá lửa.

Khánh Trần nhìn phần thịt bò, lại liếc mắt nhìn cô gái nhỏ vào nhà vẫn còn mang bao tay:

"Tháo găng tay ra."

Jinguji Maki do dự một chút, cuối cùng vẫn tháo ra, trên tay phải có vết phỏng, hẳn là do bất cẩn lúc nướng thịt bò.

Cô gái nhỏ gục đầu xuống giống như đã làm sai việc gì.

Khánh Trần:

"Ngươi...."

Cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Khánh Trần, tưởng là đối phương định nói vài lời quan tâm mình.

Khánh Trần:

"Lần sau nướng thịt bò đừng để cháy khét."

Cô gái nhỏ:

"....Ơ."

Khánh Trần cũng phối hợp ăn hết tất cả đồ ăn.

Mika ngồi bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí nói:

"Onii-chan, ngày mai ta muốn ngồi xe buýt đi trị trấn Tsugawa ở quận Gifu một chuyến, mua thuốc cho bà nội. Ta cam đoan, trước 7 giờ đêm nhất định có thể trở về, sẽ không trễ giờ nấu cơm cho ngươi, được không?"

Một huyện ở Nhật Bản tương đương với một đơn vị hành chính trong nước, mà trị trấn Tsugawa là thành phố gần Shirakawa-go nhất.

Trong khách sạn suối nước nóng này chỉ có một mình cô bé có thể làm việc, nếu Maki đi, giữa trưa Khánh Trần quay về sẽ không có chỗ ăn cơm.

Mặc dù mỗi ngày Khánh Trần đều đến buổi tối mới trở về, nhưng Maki đột nhiên rời đi, tóm lại vẫn hơi vô trách nhiệm, cho nên cô bé hơi áy náy.

Nhưng thuốc của bà nội đã hết mấy ngày, lúc trước là không có tiền mua thuốc, hiện tại Khánh Trần đã ứng trước tiền thuê, bé phải nhanh nhanh đi bệnh viện ở quận Gifu một chuyến mới được.