Lại nhìn thấy ở cửa ra vào, không biết từ lúc nào đã có một người tuyết cao cao.
Trên khuôn mặt người tuyết, còn được người ta dùng rong biển dán cái mũi, con mắt, cái miệng.
Người tuyết trước khách sạn suối nước nóng khác, đều xoay mặt ra ngoài, giống như đang hoan nghênh khách đến thăm.
Mà người tuyết ở khách sạn nhà mình lại xoay mặt vào bên trong, giống như chỉ thuộc về một mình Jinguji Maki, đưa lưng cho tất cả những người đi ngang qua.
Jinguji Maki mang khăn quàng cổ bà nội đan cho mình, nhún nhảy đi ra ngoài.
...
Khánh Trần lưng đeo ván trượt, một lần nữa đi xe du lịch vào núi Hotakadake, hắn vẫn không đi sân trượt tuyết, mà tiếp tục leo núi lần nữa.
Những khách trượt tuyết ngẩng đầu nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, đêm qua còn có người lo hắn chết trong núi tuyết, lúc này đều sững sờ chết lặng.
Khánh Trần bình tĩnh đi lên đỉnh núi, gắn chặt ván trượt, thả người bay xuống.
Sau đó rơi vào trong lớp phấn tuyết thật dày...
Phấn tuyết mềm xốp không đủ để chống đỡ thể trọng của hắn, căn bản không thể trượt được!
Lần này xem như chọn sai chỗ, lần thử này cũng đủ để chứng minh, hắn quả thực không thể hoàn thành Băng Chi Cố Kết trên phấn tuyết, hắn nhất định phải tìm kiếm một nơi lạnh hơn, một tầng tuyết càng kiên cố hơn.
Khánh Trần yên lặng nằm trong đống tuyết, nhìn dãy núi phương xa.
Rời khỏi Nhật Bản sao?
So với Sinh Tử Quan, ám sát Jindai chỉ là chuyện nhỏ, dù sao hắn phải hoàn thành tấn cấp, để trở lại căn cứ quân sự bí mật A02, đối mặt với hiện thực tàn khốc hơn nữa.
Cho nên, nếu như nơi này không thích hợp, Khánh Trần nhất định phải rời đi, không có chuyện gì quan trọng hơn.
Chờ chút, Khánh Trần nhìn triền núi chằng chịt như lưỡi dao trên dãy núi đằng xa, bỗng nhiên nghĩ đến một Sinh Tử Quan khác!
Lao xuống từ trên lưng núi, nhảy múa trên lưỡi dao!
…
Khánh Trần đã hiểu, dù lúc này hắn rời khỏi Hida Takayama, cũng không thể tìm đến một chỗ thích hợp hơn để khiêu chiến Băng Chi Cố Kết, chỉ có thể thay đổi hạng mục khiêu chiến.
Không nhiều người có tư cách trở thành Kỵ Sĩ.
Địa điểm có tư cách trở thành nơi khiêu chiến Sinh Tử Quan càng ít hơn.
Các tiền bối Kỵ Sĩ ở thế giới trong đã tích lũy hơn ngàn năm kinh nghiệm.
Nếu Khánh Trần ở thế giới trong, có thể dựa theo kinh nghiệm của các tiền bối để tìm kiếm địa điểm khiêu chiến.
Nhưng lần này hắn không có cơ hội đó, việc này khiến hắn nhất định phải tự mình tìm tòi một lần nữa ở thế giới ngoài.
Lúc trước Khánh Trần muốn hoàn thành thử thách lướt sóng, cũng phải đợi ròng rã nửa tháng, đổi hai vùng biển mới chờ được thời cơ thích hợp....
Năm đó, Lý Thúc Đồng hoàn thành Băng Chi Cố Kết cũng rất long đong.
Đầu tiên, vị sư phụ này phải đi vào Đại Tuyết sơn ở Tây Nam, kéo một thanh niên khoẻ mạnh của bộ tộc Hoả Đường làm người dẫn đường.
Sau đó lại cắm trại một tháng ở Đại Tuyết sơn Tây Nam có độ cao 6200m so với mặt biển, để thân thể dần dần thích ứng với cuộc sống ở nơi có không khí loãng.
Tiếp theo lại xuất phát đi đến độ cao 7100 mét so với mặt biển, cắm trại một đêm.
Cuối cùng hắn leo lên ngọn núi cao nhất ở Đại Tuyết sơn Tây Nam.
Từ độ cao 8000 mét so với mặt biển, Lý Thúc Đồng thả người nhảy, lấy tư thái vô địch và tốc độ gần 180 cây số mỗi giờ để hoàn thành khiêu chiến Băng Chi Cố Kết.
Lý Thúc Đồng nói, chỗ khó khăn nhất ở đây đó là sau khi đến vị trí cao 6200m so với mặt biển, mỗi một Kỵ Sĩ đều phải tiến vào trạng thái nghịch chuyển hô hấp, đóng khóa gien lại để thân thể thích ứng với cao nguyên.
Điểm khó khăn thứ hai, đó là phải làm sao để thanh niên khoẻ mạnh của bộ tộc Hoả Đường kia không phát hiện họ đã biến thành một người bình thường kể khi lên đến độ cao 6200m.
Cần sớm thích ứng với hiệu ứng cao nguyên, bởi vì khi ngươi lên đến đỉnh núi, bắt đầu khiêu chiến mới sử dụng hô hấp đảo nghịch. Trong nháy mắt sẽ xuất hiện phản ứng cao nguyên, suy nghĩ của đại não sẽ bị trì trệ mà các loại triệu chứng sốc độ cao cũng sẽ tìm tới cửa.
Với Lý Thúc Đồng mà nói, khiêu chiến này khó chỗ ở chỗ phải dùng cơ thể của người bình thường leo lên ngọn núi cao nhất kia, còn việc nhảy xuống từ ngọn núi cao nhất thì chỉ cần dũng khí.
Kỳ thật Khánh Trần cũng có thể tìm được dạng núi tuyết này, ví dụ như Everest.
Ở đó tầng tuyết kiên cố đến cực điểm, dốc đứng lại không đến mức dựng thẳng như bức tường, vừa vặn có thể trượt tuyết.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, hắn không có cách nào leo lên Everest vào mùa này, cùng với tất cả ngọn núi có độ cao tương tự Everest.
Phải biết rằng cả năm nhiều người leo núi Everest như vậy, nhưng chỉ leo sau tháng năm.
Ngay cả người địa phương như người Sherpa cũng sẽ không leo lên đỉnh Everest vào mùa đông, bộ muốn chết sao!
Mùa hè là mùa có nhiệt độ cao nhất trong năm, tỷ lệ xuất hiện bão tuyết trên đỉnh Everest cũng sẽ giảm xuống.
Dù là vậy, tất cả những người muốn leo núi cũng nhất định phải luôn luôn chú ý đến khí tượng, xuất phát vào lúc thời tiết tốt nhất, và rời đi trước khi bão tuyết ập đến.
Cho nên muốn thực hiện khiêu chiến Băng Chi Cố Kết, phải đợi đến mấy tháng sau mới có thời cơ thích hợp nhất.
Nhưng Khánh Trần cũng không nhụt chí, còn đặc biệt phấn khởi, bởi vì hắn có ý tưởng mới.
Ngay lúc này, Khánh Trần nằm trong đống phấn tuyết, nhìn triền núi đan xen vào nhau trên dãy núi xa.