Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1324: Không Giống Với Người Khác




Nhóm khách trượt tuyết trả lời:

"Không còn ai, chúng ta là nhóm cuối cùng, lúc đi ra sân trượt tuyết cũng đóng cửa luôn."

"Ồ, cảm ơn..."

Jinguji Maki rụt đầu về, lúc này cô bé càng thêm lo lắng, anh trai kia cũng không mang theo ván trượt tuyết, lúc này trên núi hẳn là đã không còn ai, đối phương sẽ đi đâu đây?

Tuyệt đối đừng xảy ra việc gì.

Thỉnh thoảng, cô bé con lại nhìn đồng hồ treo tường, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, anh trai tốt bụng như vậy, chắc hẳn cũng là một người đúng giờ nhỉ?

Mặc dù không có gì liên quan, nhưng bé vẫn kiên quyết nhận định như thế.

Ngay lúc 7 giờ 59 phút, Jinguji Maki liền nhìn thấy từ xa có một thân ảnh thon gầy, mặc áo jacket chậm rãi đi ra từ trong bóng tối bão bùng.

Mắt Jinguji Maki sáng rực lên, bé vội vàng rời khỏi bệ cửa sổ, chạy nhanh như gió đến cửa ra vào, lấy dép lê trong tủ giày ra, sau đó kéo cửa khách sạn suối nước nóng, ngoắc Khánh Trần:

"Onii-chan!"

Giọng nói trong trẻo rơi vào trong gió tuyết, bay đi thật xa thật xa.

Khánh Trần ngẩng đầu nhìn cô bé, lại cúi đầu chống chọi gió tuyết đi tới.

Jinguji Maki thấy Khánh Trần không đáp lại mình, cũng không nhụt chí.

Cô gái nhỏ vui sướng để dép lê dưới đất, sau đó lại như một làn khói chạy vào trong phòng bếp, bưng đồ ăn đã làm sẵn đặt trên mặt bàn, mình thì ở bên cạnh vui vẻ ăn cơm nắm.

Đồ ăn vẫn là cơm, cá nướng, trứng cuộn, canh miso.

Có vẻ Jinguji Maki chỉ biết làm những món này, còn làm không ngon.

Khánh Trần cởi áo jacket ngồi xuống, nghiêm túc ăn sạch sẽ tất cả đồ ăn, ngay cả một muỗng canh cũng không chừa lại.

Cô gái nhỏ mong đợi hỏi:

"Cơm hôm nay ăn ngon không?"

Khánh Trần lắc đầu:

"Khó ăn."

Cô bé:

"...Ặc."

Khánh Trần nhìn về phía Maki:

"Sao ngươi còn ăn cơm nắm, không phải ta đã trả trước tiền mướn à?"

Jinguji Maki nghĩ nghĩ rồi nói:

"Bà nội cần tiền mua thuốc...Cơm nắm ăn rất ngon, hôm nay ta còn cho thêm dưa chuột muối vào trong."

Khánh Trần trầm mặc mấy giây:

"Cha mẹ ngươi đâu?"

Jinguji Maki nói:

"Lúc ba làm hướng dẫn du lịch cho du khách, du khách không cẩn thận trượt chân rơi xuống vách núi, ba vì cứu đối phương, kết quả cũng bị kéo xuống núi. Mẹ tái giá đến Hokkaido, bà nội bảo ta đừng trách mẹ, mẹ cũng có cuộc sống riêng của mình."

"Ngươi không khổ sở à? "

Khánh Trần biết câu nói này sẽ khiến cô bé tổn thương, nhưng hắn vẫn hỏi.

Jinguji Maki trầm mặc một hồi rồi mỉm cười:

"Kỳ thật sống cùng bà nội rất vui vẻ, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên. Ta sẽ kiên cường giống như bà nội. Ba năm trước bà phát hiện ung thư phổi, vừa trở lại quán trọ làm việc kiếm tiền, vừa tự chữa bệnh cho mình, nhưng bà luôn nói với ta, Maki à, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên!"

Khánh Trần biết, cuộc sống của cô bé cũng không tốt lắm.

Hiện nay, ung thư phổi là một trong những bệnh ung thư khó sống sót nhất, ngay cả thuốc của thế giới trong, cũng chỉ có thể kéo dài mấy năm sinh mệnh của bệnh nhân, mà cũng không thể cứu vãn ung thư phổi giai đoạn cuối.

Chắc hẳn, tế bào ung thư của bà nội cô bé đã khuếch tán toàn thân.

Lúc này, 95% thời gian bà cô bé đều chìm trong hôn mê, số lần và phân lượng ăn đã ít càng thêm ít, rõ ràng đã đi đến đoạn cuối của sinh mệnh.

Nếu như bà nội qua đời, một cô bé tám tuổi phải làm sao để sinh tồn?

Jinguji Maki nói với Khánh Trần:

"Đừng nói những chuyện này nữa onii-chan, hôm nay ta dùng tiền nhờ bác hàng xóm cạnh nhà đến dọn dẹp bể nước nóng, nhiệt độ nước nóng hiện tại rất vừa vặn, ngươi nhanh đi ngâm một lúc đi."

"Ừm."

Khánh Trần gật gật đầu, để cô bé ở lại một mình trong phòng khách.

Maki đi đến bên cửa sổ một lần nữa, bé nằm nhoài trên bệ cửa sổ, đôi mắt to nhìn ra phía ngoài, nơi đó có rất nhiều trẻ em đang chơi trượt tuyết, còn đắp những người tuyết hình thù kỳ quái ở cửa ra vào từng khách sạn.

Lúc này, Khánh Trần quay lại thấy cảnh này, Jinguji Maki quay đầu nhìn về phía hắn:

"Onii-chan, thế nào?"

Khánh Trần nhìn những người tuyết ngoài cửa sổ một chút, sau đó nói với Jinguji Maki:

"Trải nệm đi."

"À à, xin lỗi xin lỗi, ta quên mất, thật ngại quá."

Jinguji Maki lấy chăn nệm trong tủ ra.

Ở khách sạn suối nước nóng, chăn đệm được cất trong ngăn tủ, chỉ có ban đêm mới được lấy ra, trải trên sàn nhà làm bằng gỗ.

Jinguji Maki mải miết trải đệm, bỗng nhiên chú ý tới tay Khánh Trần, bên trên phủ đầy vết tích tổn thương do giá rét.

Cô bé cảm thấy hơi kỳ quái.

Anh trai này có rất nhiều điểm không giống những người khác.

...

Sáng sớm.

Hôm nay Jinguji Maki dậy sớm, cô bé nghĩ hôm nay mình không được ngủ thẳng giấc nữa, phải làm điểm tâm cho onii-chan.

Nhưng lúc này mới 7 giờ 10 phút sáng, trong phòng Khánh Trần cũng đã không có người.

Giống như hôm qua, đệm chăn đã gấp chỉnh tề.

Còn có một tờ giấy: Ta sẽ trở về trước 8 giờ, nhớ phần cơm cho ta.

Khác biệt duy nhất chính là, lần này ván trượt tuyết bị mang đi.

Jinguji Maki hơi thất vọng mất mát, cô bé luôn cảm thấy dù mình có cố gắng biểu hiện nhiệt tình đến cỡ nào, cũng không thể làm tan lớp băng của anh trai này.

Cô bé nhụt chí gục đầu xuống.

Một lát sau, Maki mặc chiếc áo bông cũ nát, kéo cửa khách sạn ra muốn đi vào Shirakawa-go mua chút nguyên liệu nấu ăn tươi mới.