Lúc này, Khánh Trần đang mò mẫm trong núi tuyết, dựa theo mục tiêu đã xác định, tìm kiếm nơi thích hợp nhất để hoàn thành Sinh Tử Quan.
Mặc dù điểm mấu chốt của Sinh Tử Quan là trải nghiệm sinh tử, nhưng việc đó không có nghĩa rằng các Kỵ Sĩ không làm bất cứ công tác chuẩn bị gì.
Trước khi khiêu chiến, phải sắp xếp kỹ lưỡng tuyến đường khiêu chiến, đây là bài tập mà mỗi một Kỵ Sĩ đều phải làm.
Hida Takayama là nơi rất thích hợp để trượt tuyết, dù đang là tháng năm, ngọn núi cao nhất là Okuhotaka cũng có tuyết đọng quanh năm.
Núi Okuhotaka (độ cao 3190 mét so với mặt biển), núi Karasawa (độ cao 3103 mét), núi Kitahotaka (3106 mét), núi Maehotaka (3090 mét), núi Nishihotaka (2909 mét).
Những ngọn núi này, được gọi chung là đỉnh Hotaka, mặc dù độ cao không bằng núi Phú Sĩ, nhưng vì có quá nhiều vách đá dốc đến cực điểm, độ khó khi leo lại hơn xa núi Phú Sĩ.
Một số ngọn núi nhìn từ xa, tựa như là một con dao phay bị dựng thẳng lên đặt ở trong dãy núi, đi trên triền núi giống như đang nhảy múa trên lưỡi dao.
Trong tác phẩm của các tác giả Nhật Bản, rất nhiều câu chuyện có tình tiết ngã xuống sườn núi bỏ mình đều phát sinh ở nơi này...
Ví dụ như trong tiểu thuyết Tường Băng của Yasushi Inoue, Uozu và Kosaka đã ngã chết ở chính chỗ này.
Tường băng, đó là một cái tên rất hình tượng.
Giữa tuyết trắng mênh mang Khánh Trần đi dọc theo đường nhỏ trong núi dành cho khách trượt tuyết.
Khách đến trượt tuyết rất nhiều, nhưng phần lớn chỉ chơi đùa nhẹ nhàng ở sân trượt tuyết chỗ sườn núi, không có mấy người bước chân đến khu vực nguy hiểm hơn.
Không thể hoàn thành Sinh Tử Quan trong sân trượt tuyết. Sinh Tử Quan Băng Chi Cố Kết này có yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt đối với tốc độ, thứ nó muốn khiêu chiến chính là tốc độ cực hạn khi trượt tuyết!
Thế là, Khánh Trần xuất phát từ sườn núi, tiếp tục leo về hướng ngọn núi.
Còn chưa được bao lâu, liền có nhân viên sân trượt tuyết đứng trên sườn núi cao giọng la lên:
"Này, đừng đi lên nữa, thời tiết này đi lên đỉnh núi sẽ chết đấy!"
Khánh Trần khẽ nghiêng đâu, bước kế tiếp lại đột nhiên bước hụt vào trong lớp tuyết đọng.
Chỉ thấy thân hình hắn lắc lư mấy lần, khó khăn lắm mới ổn định tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng mà Khánh Trần chợt phát hiện một vấn đề, tuyết trên ngọn núi này đều là 'Phấn tuyết', không ai có thể tăng tốc trong phấn tuyết.
Bình thường, điều kiện hình thành phấn tuyết rất nghiêm ngặt, phải có mưa tuyết lớn, nhiệt độ lại không thể cực thấp, hạt tuyết ngưng kết chưa đến mức đóng băng, đã rơi xuống mặt đất.
Khi bốc phấn tuyết lên, nó thậm chí sẽ chảy theo kẽ tay giống như cát.
Mặc dù Hida Takayama tuyết đọng quanh năm, nhưng nhiệt độ rất ít khi xuống đến âm độ, đây là một loại hoàn cảnh địa lý rất kỳ quái.
Hơi nước ẩm ướt ấm áp thổi tới từ biển, sau khi gặp phải không khí lạnh ở những vùng cao hơn mặt biển trong lục địa sẽ hình thành tuyết rơi, bông tuyết rơi thành lớp dày trên núi. Lúc trượt tuyết nếu như kỹ xảo không tốt, thậm chí sẽ lún sâu vào trong tuyết...
Nếu như muốn khiêu chiến tốc độ trượt tuyết, như vậy tầng tuyết nhất định phải bị ép đến căng chật.
Giống như chạy trên nền xi măng nhất định sẽ nhanh hơn chạy trong bùn cát vậy.
Khánh Trần nhíu mày, tiếp tục kiên định leo lên.
Lần này chỉ sợ khó khăn hơn hắn tưởng, hắn chọn nơi này làm nơi khiêu chiến Sinh Tử Quan, là vì người người đều nói phấn tuyết là loại tuyết tốt nhất, thích hợp nhất, cũng xa xỉ nhất để trượt tuyết.
Nhưng vì hắn chưa thật sự trượt thử, cho nên không nghĩ tới, phấn tuyết cũng không thích hợp để khiêu chiến Sinh Tử Quan.
Lúc này, rất nhiều khách trượt tuyết ngừng lại giữa sườn núi. Khi họ ngẩng đầu nhìn thấy bóng đen nho nhỏ đang chậm rãi bôn ba trên ngọn núi, tất cả đều ngẩn người.
Mùa này leo lên đỉnh núi, khác gì muốn chết?
Nhưng Khánh Trần không chỉ không ngừng lại, còn càng lúc càng leo cao, thẳng đến khi biến mất trong gió tuyết.
...
7 giờ 50 phút tối.
Sắc trời ở Shirakawa-go đã tối, Jinguji Maki liếc nhìn đồng hồ thạch anh trong phòng, sau đó một lần nữa trở lại bên cửa sổ, nằm nhoài trên cửa sổ chờ đợi.
Lúc này bên trong Thế Ngoại Đào Nguyên, ánh đèn mờ nhạt mà ấm áp trước cửa các khách sạn suối nước nóng đều đã sáng lên.
Bé gái vì muốn tiết kiệm điện, đã tắt đèn trong nhà, chỉ để lại đèn ở cửa ra vào.
Là vì cô bé lo Khánh Trần về muộn, nếu như đèn ở cửa ra vào quán trọ cũng tắt, có thể đối phương sẽ không tìm thấy quán trọ.
Đám khách trượt tuyết đã nhao nhao quay trở về Shirakawa-go, các khách sạn suối nước nóng cũng đã chuẩn bị sẵn bữa tối phong phú, còn có suối nước nóng sạch sẽ để bọn họ tẩy đi tất cả mỏi mệt trên người.
Đây cũng là lúc khách trượt tuyết cảm thấy thoải mái nhất.
Nhưng Khánh Trần vẫn chưa về.
Không có một du khách bình thường nào sẽ ở lại sân trượt tuyết đến tận lúc này, Jinguji Maki bắt đầu lo lắng.
Lúc này, lại có một nhóm khách trượt tuyết đi qua trước cửa.
Cô bé mở cửa sổ ra , mặc cho gió tuyết ùa vào trong cửa sổ, nàng hỏi với theo những khách trượt tuyết:
"Tiên sinh, xin hỏi sân trượt tuyết còn ai không?"