Khánh Trần gật đầu:
"Ta đọc rồi."
Cô bé lập tức cúi đầu xuống:
"Chúng ta cũng không còn cách nào khác, nhưng ngươi đừng chuyển sang khách sạn khác được không, ta biết giặt quần áo, ngươi yên tâm, ta sẽ giặt thật sạch!"
Khánh Trần lắc đầu:
"Không cần, cảm ơn."
"À..."
Hắn cầm lấy đôi đũa trên khay, sau đó gắp một miếng cá cho vào miệng, cảm giác đầu tiên mà hắn cảm nhận được là vị mặn.
Vô cùng mặn.
Cô bé nhìn chằm chằm Khánh Trần, vì nàng biết đồ ăn mà nàng làm rất khó ăn.
Nhưng nàng đợi mãi mà vẫn không thấy đối phương nói gì, hơn nữa đối phương không những không nói gì mà còn ăn hết sạch những món nàng vừa nấu.
Chẳng lẽ lần này nàng nấu rất ngon sao.
Nhưng nàng biết chuyện này khó mà xảy ra được nên ngập ngừng hỏi:
"Onii-chan, đồ ăn có ngon không..."
Khánh Trần ngẩng lên nhìn nàng:
"Rất tệ."
Câu trả lời của đối phương khiến nàng không biết nên đáp lại như thế nào, không hiểu sao, tự nhiên nàng bỗng cảm thấy thiếu niên này còn lạnh lùng hơn cả nhiệt độ ở Shirakawa-go lúc này.
Lạnh như tuyết trên nóc những ngôi nhà gasshō-zukuri.
Thấy Khánh Trần đã ăn xong, nàng lại quay vào bếp bưng một chén rượu Sake ra cho hắn.
Jinguji Maki nói:
"Onii-chan, đây là rượu mà đích thân bà ngoại ta dùng nước suối ủ, bà còn nói rượu này ngon hơn của các nhà khác nhiều."
Khánh Trần lắc đầu:
"Xin lỗi, ta không uống rượu."
Vì phải giữ tỉnh táo nên hắn không thể uống rượu được.
Jinguji Maki vừa nghe thấy những gì hắn nói thì ngẩn ra, nàng luôn mời mỗi vị khách đến đây một li rượu, từ trước đến giờ chưa ai từ chối nàng cả, nhưng không ngờ người này lại từ chối nàng.
Nàng cúi đầu nói:
"Ta tên là Jinguji Maki, phòng của ngươi ở hành lang phía bên trái, ngươi chỉ cần mở cửa là có thể nhìn suối nước nóng, ta và bà ngoại sẽ không lại gần chỗ đó. Ngươi yên tâm, ta đã thay chăn gối mới rồi, nếu có chuyện gì khác thì ngươi có thể gọi ta."
Sau đó, Jinguji Maki lại quay về phòng bếp để lấy ra một nắm cơm lạnh lẽo từ trong tủ rồi bắt đầu ăn từng miếng một.
Vừa ăn, nước mắt nàng vừa rơi xuống.
Vì nàng đang nghĩ, vừa rồi thái độ của vị khách này tệ như vậy, lại còn không nhận rượu của nàng, xem ra hắn cũng sẽ chuyển đi như những vị khách trước đây rồi.
Lúc này, Khánh Trần đang đứng trước cửa căn phòng mà mình đã thuê, sàn nhà khá sạch sẽ, trong góc phòng đã đặt sẵn một bộ chăn đệm khá dày, ga giường cũng rất sạch sẽ.
Jinguji Maki lau nước mặt rồi đem đống bát đĩa trên bàn đi rửa dưới vòi nước lạnh, một lúc sau, tay nàng đã bị đông lạnh đến mức đỏ bừng lên.
Những gia đình trong thị trấn đều lắp lò sưởi bằng dầu diesel vì nó vừa có thể làm ấm không khí trong nhà, lại vừa có thể đun nước.
Nhưng nàng chỉ dám bật nó khi có khách mà thôi, hơn nữa nàng cũng chỉ dám dùng chức năng làm ấm không khí.
Nàng không dùng nó để đun nước vì nàng cảm thấy làm như vậy rất lãng phí dầu diesel, cho nên nàng mới dùng nước lạnh.
Còn một lí do khác nữa là số dầu diesel ở nhà nàng còn rất ít, nếu nàng dùng để đun nước thì rất có thể nó sẽ hết trước khi Khánh Trần rời đi, nên nàng mới không dám dùng.
Sau khi dọn dẹp xong, nàng lại đi đun một cốc nước ấm rồi lấy vài viên thuốc trong ngăn tủ ra ngoài để mang vào phòng cho bà, sau khi nàng quay về phòng, cả căn nhà lại chìm trong yên tĩnh.
Ngoài trời, tuyết vẫn đang rơi rất lớn, những bông tuyết trắng muốn rơi từ trên trời xuống càng tô điểm thêm cho khung cảnh thơ mộng nơi đây.
Ngoài kia, có người đang trượt tuyết, có người lại đang đắp người tuyết.
Nhưng bầu không khí trong căn nhà này vô cùng tĩnh lặng như thể, mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ sau.
...
Sáng ngày thứ hai.
Jinguji Maki choàng tỉnh dậy, hành động đầu tiên của nàng là sờ lên trán bà ngoại xem còn sốt nữa không, sau khi xác định nhiệt độ trên trán bà mình vẫn bình thường, nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vừa quay sang nhìn đồng hồ treo trên tường thì bỗng kêu lên một tiếng rồi vội trèo xuống giường.
Nàng vội như vậy vì nàng vừa phát hiện mình dậy muộn rồi, theo thỏa thuận trên hợp đồng, khách sạn phải chuẩn bị xong bữa sáng cho Khánh Trần trước 8 giờ, nhưng bây giờ đã là 8 giờ 10 rồi.
Jinguji Maki vừa chạy ra khỏi phòng thì mới nhận ra lúc này, cửa phòng của Khánh Trần đã mở toang, chăn đệm bên trong cũng đã được gấp gọn gàng.
Nhưng nàng lại không thấy Khánh Trần đâu.
Nàng vừa đi vừa thầm tự nhủ, quả nhiên du khách này cũng chuyển đi rồi, không biết hắn định chuyển đến khách sạn nào?
Nhưng vừa bước vào phòng khách, nàng bỗng phát hiện trên bàn ăn cạnh phòng bếp có đặt một sấp tiền, bên cạnh sấp tiền có một tờ giấy, trên tờ giấy là một hàng chữ viết bằng tiếng Nhật: Ta nhất định sẽ về trước 8 giờ tối, nhớ nấu cơm cho ta, cảm ơn. Đây là toàn bộ tiền thuê trong một tháng, ngươi cứ yên tâm nhận.
Jinguji Maki lặng lẽ đứng trước bàn ăn.
Ở ngôi làng Shirakawa-go có một quy luật là, đến khi nào du khách chuẩn bị rời đi thì mới phải thanh toán tiền thuê, khi ở đây, du khách chỉ cần trả chút tiền cọc là được.
Có lẽ vì người kia biết nàng đang thiếu tiền, nên mới trả tất cả tiền thuê một tháng cho nàng ngay trong ngày đầu tiên hắn đến đây.
Jinguji Maki định mở cửa xem Khánh Trần đã đi xa chưa thì mới phát hiện, đống tuyết đọng trước cửa nhà nàng đã biến mất, con đường trải đá trước cửa bị vùi trong lớp tuyết rất lâu trước kia đã lại hiện ra trước mặt nàng.
Thậm chí bây giờ cửa nhà nàng còn sạch sẽ hơn rất nhiều khách sạn quanh đây.
Nhớ lại biểu cảm lạnh lùng trên mặt thiếu niên tối hôm qua.
Nàng thầm tự nhủ, tuy thiếu niên đó có vẻ rất lạnh lùng, nhưng thực ra lại có một trái tim rất ấm áp.
...Chỉ là, đối phương đi đâu rồi?
Nàng lại quay lại nhìn phòng Khánh Trần một lượt, rõ ràng ván trượt tuyết của đối phương vẫn ở đây, vậy hắn đã đi đâu.