Đường vào thị trấn đã được người dân ở đây dọn dẹp sạch sẽ, trên mặt đường được lót một lớp đá mỏng, hai bên là hai đống tuyết kéo dài về phía xa.
Khánh Trần cứ thế đi theo con đường vào thị trấn, nhưng khi tìm đến địa chỉ khách sạn mà hắn đặt cọc từ trước, cảnh tượng trước mặt lại khiến hắn ngẩn ra.
Vì so với những cổng chào sạch sẽ tuyết đọng của những khách sạn khác, trước cổng khách sạn này vẫn đang ngập trong một lớp tuyết dày.
Thật ra lí do hắn chọn khách sạn này là vì khi hắn muốn đặt phòng thì mới phát hiện tất cả những khách sạn khác đã bị người ta đặt trước từ lâu rồi, duy chỉ có mỗi khách sạn không được ai ngó ngàng tới.
Lúc đó Khánh Trần cũng cảm thấy rất kì lạ, hắn lật xem những đánh giá từ những du khách khác thì mới phát hiện tất cả đều đánh giá 1 sao.
"Chủ khách sạn này không biết nấu ăn, đồ ăn ở đây dở đến mức không nuốt nổi."
"Nhiệt độ suối nước nóng rất tệ."
"Tình trạng vệ sinh trong khách sạn rất kém."
Phần đánh giá chỉ có vài bình luận, nhưng tất cả bình luận đều có một điểm chung là khách sạn này rất tệ.
Nhưng Khánh Trần không quan tâm, dù sao thì hắn cũng không phải khách du lịch thật, hơn nữa dù khách sạn này có tệ đến đâu thì cũng không thể tệ bằng căn cứ quân sự A02 được.
Hắn lội qua đống tuyết cao hơn đầu gối rồi lại gần gõ cửa.
Cánh cửa gỗ lập tức mở ra, một bé gái khoảng 8 9 tuổi thò đầu ra nhìn Khánh Trần một lượt từ đầu đến chân.
Khánh Trần nói bằng tiếng Nhật:
"Xin chào, ta là khách trọ."
Bé gái lập lức vui vẻ nói:
"Onii-chan! Cuối cùng thì ngươi cũng đến rồi, nhanh vào đây đi!"
Sau đó bé gái vội vàng mang dép lê cho Khánh Trần, thậm chí nàng còn cầm một cây chổi nhỏ bện bằng rơm để phủi hết lớp tuyết vương trên áo cho hắn.
Chuyện này khiến Khánh Trần cảm thấy rất kỳ quái, không phải chỗ này là một khách sạn sao, nhưng tại sao lại chỉ có mỗi bé gái đi ra đón hắn?
Người lớn của nhà này đi đâu hết rồi?
Sau khi mời Khánh Trần vào phòng khách, nàng lại quay vào bếp rồi cẩn thận bưng ra một chén trà nóng.
Nàng vừa đưa trà cho Khánh Trần vừa giải thích:
"Onii-chan, xin lỗi, vì mấy ngày trước bà ngoại bị bệnh nên không thể ra ngoài dọn tuyết được, cũng không thể xuống giường làm việc được...Ngươi có đói không, để ta đi chuẩn bị đồ ăn cho ngươi."
Khánh Trần không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn nhìn thấy bé gái mang một chiếc ghế nhỏ vào phòng bếp.
Sau đó đối phương bắt đầu trèo lên ghế rồi nhóm lửa, rán cá, rán trứng rồi nấu canh.
Động tác của nàng khá vụng về, có lẽ do mới học nấu nướng cách đây không lâu.
Dáng vẻ kiên cường đó chẳng hợp với số tuổi của nàng chút nào.
Khánh Trần lặng lẽ nhìn theo đối phương.
Cô bé có khuôn mặt khá xinh xắn, mái tóc bồng bềnh được buộc gọn lại thành một túm nhìn rất đáng yêu
Quần áo trên người nàng đều rất cũ kĩ, trên bàn ăn cạnh phòng khách còn đặt vài quyển sách, xem ra trước khi hắn đến, đối phương đang ngồi làm bài tập.
Hắn còn nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt và vài tiếng ho khan vang lên trong một căn phòng ngủ gần đây, xem ra đó chính là bà ngoại mà bé gái vừa nhắc đến.
"Bà ngươi bị bệnh gì?”
Khánh Trần hỏi.
Cô bé im lặng một lúc rồi mới quay lại cười nói với hắn:
"Onii-chan, bà ngoại ta bị ung thư phổi, nhưng ngươi đừng lo, bệnh này không lây đâu."
Khánh Trần không nói gì thêm, hắn hiểu vì sao phần đánh giá của khách sạn này lại bị một sao rồi.
Có lẽ vì bà ngoại cô bé đã bị bệnh từ rất lâu, lại cộng thêm sức khỏe đã giảm sút nên không thể xuống giường dọn dẹp cũng như phục vụ những du khách đó một cách chu đáo nhất, vậy nên những du khách đó mới đánh đánh giá khách sạn này tệ như vậy.
Mà Khánh Trần cũng hiểu vì sao bé gái này lại phải cẩn thận thế kia.
Dù còn bé, dù bà bị bệnh nhưng nàng vẫn rất kiên cường.
Khánh Trần biết, nàng đang cố tỏ ra nhiệt tình.
Thường thì một du khách sẽ chỉ thuê phòng ở một khách sạn khoảng 2 đến 3 ngày để nghỉ dưỡng, rất hiếm khi mới có những vị khách thuê cả tháng như Khánh Trần nên bé gái này mới cố tỏ ra nhiệt tình, nàng sợ nếu nàng không làm như vậy thì rất có thể vị khách này sẽ chuyển sang khách sạn khác.
Cho nên ngay từ lần đầu gặp mặt, nàng đã dùng cách xưng hô thân thiết như "Onii-chan" để gọi hắn.
Thường thì mọi người chỉ dùng dang xưng này với những người có quan hệ thân thiết, ví dụ như anh trai ruột.
Khánh Trần lại lấy ra hai khối rubic từ trong túi.
Đây cũng không phải ‘nhất tâm nhị dụng’, mà ngay khi hắn đang xoay rubic, hắn vẫn đang suy nghĩ về vấn đề bé gái sẽ phải làm gì ở khách sạn này, nên phải gọi là ‘nhất tâm tam dụng’ mới đúng.
Không biết cha mẹ của cô bé này đang ở đâu mà có thể nhẫn tâm để con mình còn nhỏ như vậy mà đã phải vừa quán xuyến tất cả công việc trong khách sạn, vừa phải nịnh nọt khách hàng.
Một lúc sau, cô bé đã nấu xong một bàn đồ ăn.
Nàng từ từ bưng khay đồ ăn lên bàn, sau đó thử thăm dò:
"Onii-chan, ngươi đã đọc những đánh giá của những du khách khác trên mạng chưa..."