Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 131: Dùng Đồ Thật




Khánh Trần nhíu mày:

"Có thể vì ta không quan trọng? Không được người khác chào đón.”

Lâm Tiểu Tiếu lắc đầu:

"Nếu nói ngươi không quan trọng, ngươi còn có thể thay thế dòng thứ ba tham gia trận chiến ảnh tử. Nếu ngươi quan trọng, thì bàng chi của Khánh thị cũng không bị lạnh nhạt như vậy.”

"Mặt khác….”

Diệp Vãn nói:

"Căn bản không tìm thêm được bất kì thông tin gì về ngươi trên mạng, giống như người tàng hình vậy. Không phải ngươi không có tên tuổi, mà có người cố gắng xóa đi cái gì đó. Điều này rất mâu thuẫn.”

Nói xong, Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu đều nhìn Khánh Trần.

Khánh Trần thì nhướng mày:

"Nhìn ta làm gì, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra.”

"Haiz, chả thú vị gì cả."

Lâm Tiểu Tiếu thất vọng:

"Việc này khơi lên lòng hiếu kỳ của ta một lát, còn tưởng rằng ngươi có thể cho ta đáp án chứ.”

Diệp Vãn nói:

"Không lãng phí thời gian, bắt đầu huấn luyện đi. Nhưng trước khi bắt đầu, ta muốn nhắc lại một chút, ông chủ nói không sai, đúng là mạng sống cực kỳ yếu ớt. Chỉ cần ngươi có thể nắm giữ một loại phương pháp cũng đủ giết một người.”

Xương ngực vỡ vụn sẽ cản trở hô hấp, lá phổi vỡ tan, cuối cùng ngạt thở mà chết.

Lá lách vỡ gây chảy máu, càng thêm trí mạng, tử vong trong thời gian ngắn.

Cho nên, dù ngươi dùng đủ sức mạnh đánh lên bất kì bộ phận nào cung đủ để đối phương mất đi năng lực chiến đấu.

Nhưng theo sự biến hóa của thời đại, rất nhiều người đều cải tạo thân thaeer để giảm bớt chỗ yếu mạng.

Có người sẽ gắn da hợp kim mô phỏng sinh vật vào cổ họng, đề phòng bị người ta cắt cổ.

Có người sẽ cải tạo khớp nối, để bản thân có thể tiếp được lực đập lớn hơn.

Nhưng có một chỗ thường xuyên bị người có chi giả xem nhẹ: Bảo vệ nội tạng.

Khánh Trần nghe đến đó thì cảm thấy không đúng:

"Chờ chút, chúng ta đều biết nội tạng vô cùng quan trọng, chắc chắn có rất nhiều người gắn làn da hợp kim ở chỗ này.”

Diệp Vãn nói:

"À, chủ yếu là da nano cực kì quý giá, một centimet vuông tốn mấy trăm nghìn. Dưới tình huống bình thường không có mấy người có thể lắp ghép được, vì diện tích quá lớn.”

Khánh Trần ngạc nhiên, hoá ra nghèo khó cũng hạn chế thực lực?

Diệp Vãn tiếp tục nói:

"Dựa theo cách ngươi hình dung, tay chân máy móc của đám côn đồ kia cũng không phải loại tốt nhất, ta đoán họ không có cách nào bảo vệ nội tạng.”

Nói cách khác, Diệp Vãn cảm thấy họ không mua nổi da hợp kim có diện tích lớn như vậy.

"Lá lách lại khác, chủ yếu ở chỗ, vị trí của nó cực kì gian xảo, xương sống không bảo vệ được nó, xương sườn cũng không bảo vệ được nó. Dù từ sau lưng hay trước bụng đều có thể đâm vào."

Diệp Vãn giải thích:

"Quan trọng nhất là, rất ít người biết cách bảo vệ nó.”

Hơn nữa, một khi ngươi muốn đâm vào lá lách của đối phương, một khi thành công hắn nhất định chết.

Diệp Vãn hỏi:

"Sau khi trở về ngươi có thể tìm được dao không?”

Khánh Trần ngẫm nghĩ:

"Dao gọt trái cây được không?”

"Không được."

Diệp Vãn nói:

"Lưỡi của dao gọt trái cây bình thường không đủ cứng, sợ là ngay cả quần áo côn đồ cũng không thể đâm qua được.”

Nói rồi, hắn lên tầng sáu mở một cánh cổng hợp kim, lấy con dao bấm từ một phòng giam nào đó ra.

Phạm nhân bên trong phòng giam còn đang ngủ, sau khi bị tiếng cánh cửa hợp kim mở ra đánh thức, liền mơ màn nhìn Diệp Vãn vào cửa, cầm dao, rời đi, làm liền một mạch.

Diệp Vãn bỏ con dao bấm dài bằng bàn tay vào trong tay Khánh Trần:

"Theo lời ngươi nói, đây cũng là thứ ngươi có thể cầm chặt được, dùng cái này để chiến đấu thực tế đi.”

Khánh Trần sửng sốt nửa ngày:

"Không thể cho đồ gì có cảm giác khoa học kỹ thuật hơn sao?”

Diệp Vãn lắc đầu:

"Ông chủ không cho.”

"Vậy rèn luyện cũng cần dùng đồ thật sao."

Khánh Trần lại hỏi.

"Ừm."

Diệp Vãn gật đầu:

"Ngươi không chỉ phải quen thuộc tất cả phương thức tấn công, cùng với cách thức đề phòng của đối phương, mà còn phải quen thuộc với vũ khí ngươi sử dụng và cảm giác của nó.”

"Ừm, bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Khánh Trần hỏi.

"Muốn tấn công được vào chỗ hiểm, đầu tiên phải biết chỗ hiểm nằm ở đâu."

Diệp Vãn nói:

"Nhưng bởi vì mỗi người có chiều cao khác nhau, cân nặng khác nhau, xương cốt cũng có chỗ khác nhau, cho nên chỗ hiểm cũng sẽ có khác nhau. Ngươi cần giết rất nhiều người, rèn luyện rất nhiều lần, mới có thể tìm được chính xác.”

Nói rồi, Diệp Vãn đưa cho hắn một cái kính:

"Đeo lên, dùng để nhìn vào ban đêm.”

Sau đó, toàn bộ ngục giam đột nhiên tối lại, thế giới đều rơi vào bên trong bóng tối.

Diệp Vãn dẫn Khánh Trần đi đến trước cửa một phòng gian, đợi sau khi cánh cổng hợp kim mở ra, mẹ Diệp đi vào đè chặt tù nhân ở trên giường, giống như làm với Lưu Đức Trụ vậy.