Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1310: Vết Thương Thay Cho Câu Trả Lời




Thời gian đếm ngược 720:00:00.

Thời gian xuyên về lần này vẫn kéo dài y như lần trước.

Có lẽ sẽ có không ít những người du hành sở hữu tay chân robot lại phải đau đầu với vấn đề nạp điện rồi.

Đối với Khánh Trần mà nói, quãng thời gian xuyên qua lần này là một quá trình vô cùng khó khăn.

Nhưng đối với phần lớn những người du hành khác mà nói, 30 ngày này chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi.

Nó ngắn đến nỗi còn không đủ để họ tìm ra cách giải quyết vấn đề nạp điện...

Khánh Trần lặng lẽ ngồi trong bóng tối.

Trong hành lang biệt thự bắt đầu truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, sau đó tất cả đều dừng lại trước cửa phòng hắn, nhưng lại không có ai dám đứng ra gõ cửa cả.

Hắn cố gắng hít từng hơi thật sâu để cảm nhận sự tự do mà rất lâu rồi hắn chưa được hưởng...

Nhưng lúc này tinh thần của Khánh Trần vẫn rất tệ, vì hắn vẫn chưa thể ngừng nghĩ lại cảnh tượng vừa xảy ra trong cái chuồng heo hôi hám đó.

Hắn nhìn xa xăm ra ngoài bầu trời đêm.

Cuối cùng hắn cũng được về rồi.

Nhưng trở về không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc, đối với Khánh Trần mà nói, đây chỉ là khởi đầu mà thôi.

Sắp tới hắn sẽ phải đi xa một chuyến.

Nhưng trước khi đi xa, hắn nhất định phải xử lý một ít chuyện.

Khánh Trần đẩy cửa đi ra ngoài.

Những tia sáng ngoài hành lang lập tức chiếu vào phòng ngủ.

...

Trong biệt thự số 11.

La Vạn Nhai vừa mở mắt ra đã vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Thấy hắn vội vã như vậy, những nhân viên bảo vệ trong biệt thự đều sửng sốt, họ đã đi theo La Vạn Nhai hơn mười năm rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ thấy đại ca nhà mình lo lắng như thế.

Ngay cả lần La Vạn Nhai bị người của Jindai bắt, hắn cùng không tỏ ra lo lắng đến như thế.

"Lão La, có chuyện gì vậy?!"

Có người hỏi.

La Vạn Nhai nói:

"Những thứ không nên hỏi thì tốt nhất đừng hỏi, mau tránh ra mau tránh ra!"

"Có chuyện gì vậy, có phải chúng ta sắp phải trốn không?”

Các huynh đệ hỏi hắn.

"Mau cút sang một bên, lần sau đừng nói mấy câu xui xẻo như vậy, lập tức tiến hành giới nghiêm, cầm hết số súng mà ông chủ phát cho theo người, trừ khi Bạch Trú cho phép, nếu không thì nhất định không được cho bất cứ kẻ nào lại gần biệt thự của Bạch Trú!"

La Vạn Nhai vừa mặc áo khoác vừa dặn dò thuộc hạ.

Sau câu nói này, bầu không khí trong biệt thự lập tức trở nên căng thẳng.

Xung quanh biệt thự của Bạch Trú, đâu đâu cũng thấy nhân viên bảo vệ đi lại.

Bây giờ mới chỉ có những người trong giới tình báo và những người thuộc tầng lớp cao trong các gia tộc biết chuyện Khánh Trần bị bắt, còn những người bình thường ngoài kia khó mà biết được chuyện này.

Ở thế giới trong, những người có đủ quyền lực để biết chuyện này chỉ chiếm phần trăm rất nhỏ trong dân số, thậm chí đến khi chuyện này kết thúc, có thể sẽ có không ít người không hề hay biết đến chuyện này.

Đương nhiên đây chưa chắc đã là chuyện xấu, thậm chí trong một vài trường hợp, nó còn là chuyện tốt, ví dụ điển hình cho trường hợp này chính là những phú nhị đại đang sống sung sướng trong ngục giam số 10 kia.

Nhưng La Vạn Nhai không giống họ, bây giờ hắn chính là người phụ trách hệ thống tình báo của Bạch Trú, tất cả các ngõ ngách ở thành phố số 10 và thành phố số 18 đều có tai mắt của Hội Phụ Huynh, nên sao hắn có thể không biết chuyện của Khánh Trần được?

Cho nên hắn mới lo lắng như vậy.

Có lẽ vì hắn không muốn cái đùi mà hắn đang ôm xảy ra chuyện, có lẽ vì hắn khâm phục thiếu niên kia, cũng có thể do hắn đã có tình cảm với Bạch Trú, nhưng tóm lại là bây giờ hắn đang rất lo lắng.

Cơ thể của La Vạn Nhai lao nhanh trong đêm.

Vừa chạy đến trước cửa biệt thự số 12, hắn đã thấy cửa đang mở, mà Lưu Đức Trụ cũng đang đứng ở đây.

La Vạn Nhai sửng sốt hỏi:

"Ngươi đang đợi ai?"

Lưu Đức Trụ lập tức quay sang nhìn hắn:

"Đợi ngươi chứ còn đợi ai nữa, mau vào đi, Trần ca nói ngươi nhất định sẽ đến, nên bảo ra ra đây đợi ngươi."

La Vạn Nhai lặng lẽ đi theo đối phương vào trong, không hiểu sao, hành động nho nhỏ này lại có thể khiến hắn cảm thấy...Có gì đó đã thay đổi.

Vừa bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến một người từng lăn lộn mấy chục năm ngoài xã hội như La Vạn Nhai cũng phải ngẩn người.

Dù trước đây hắn đã từng trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Lúc này, thiếu niên đã cởi bỏ áo để Giang Tuyết tiện xử lý vết thương cho hắn.

La Vạn Nhai không nói nên lời, vốn dĩ trước khi đến đây, hắn định hỏi đối phương đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ bây giờ hắn không cần hỏi nữa rồi, vì những vết thương kia đã nói thay câu trả lời cho hắn.

Vết dao cứa, vết sói cắn, vết roi, vết nứt, tất cả chúng đều xuất hiện rất dày đặc trên người đối phương.