Mà vị thiếu niên tên Khánh Trần kia, vẫn không biết mệt mỏi một lần lại một lần đắp tường đá như cũ.
Còn 3 ngày nữa là trở về.
Triệu Minh Khả và Vương Vũ Siêu đã hôn mê.
Chỉ là, lúc họ hôn mê, miệng vẫn còn nói lẩm bẩm.
Không có tù phạm nào dám đi tới gần, nghe xem rốt cuộc họ nói cái gì.
Mà thiếu niên tên là Khánh Trần kia cũng sắp sụp đổ.
Có đồ ăn, nhưng những cơn gió lạnh thấu xương không phải thứ một người trọng thương có thể chống đỡ được.
Sắc mặt Khánh Trần ửng đỏ, đó là triệu chứng sốt cao liên tục.
Đây là lần đầu tiên hắn sinh bệnh sau khi trở thành Kỵ Sĩ.
Ngay cả thân thể Kỵ Sĩ, cũng không chịu nổi.
Ngày thứ hai đếm ngược trở về.
Hô hấp của Triệu Minh Khả cùng Vương Vũ Siêu đều đã bé đến không thể nghe thấy, nhưng vẫn đang lẩm bẩm gì đó.
Nhân viên tình báo Khánh thị trong nhóm tù phạm bất chấp nguy hiểm, cố gắng tiến tới nghe.
Trong gió lạnh, Triệu Minh Khả và Vương Vũ Siêu nhẹ giọng lẩm bẩm:
"Hẳn ngươi cũng hiểu được hỡi những người bằng hữu. Chúng ta không thể dùng sự dịu dàng đối mặt với bóng tối, chỉ có thể dùng lửa."
Nhân viên tình báo Khánh thị ngẩn người, hắn lặng im lau nước mắt, sau đó tiếp tục đi về hướng bãi đá vận chuyển đống đá núi mãi mãi không bao giờ cạn như thường ngày.
Lại trải qua khoảng thời gian cực khổ lặp đi lặp lại.
Còn một ngày nữa là trở về.
Trong màn đêm, Khánh Trần nhìn bầu trời xa xa lần nữa.
Những ngôi sao trên bầu trời mênh mông, sâu xa như biển.
"Xin lỗi."
Khánh Trần nói.
Hắn nói với Triệu Minh Khả và Vương Vũ Siêu, không giải thích gì thêm, chỉ có hai chữ này.
Xin lỗi đã liên lụy các ngươi.
Xin lỗi vì không thể cứu các ngươi.
Triệu Minh Khả và Vương Vũ Siêu đã đến lúc hấp hối, khi họ nghe được hai chữ này thì như hồi quang phản chiếu mở to mắt một lần nữa, sau đó mấp máy bờ môi khô nứt đã lâu, cười nói:
"Không sao."
Sau đó không còn tiếng động gì nữa.
Vẫn là hai chữ này.
Hắn từng nói với nhân viên tình báo Khánh thị hai lần, đối phương trả lại cho hắn hai lần.
Nhưng mà, lần này đối phương còn trả cả sinh mệnh.
Khánh Trần không bi thương, hắn tiếp tục xây tường đá, cũng cảm thụ sức mạnh tuyệt vọng trong cơ thể, run rẩy, vặn vẹo, bành trướng lên.
Thân thể đã dùng hết, dùng đến cực hạn, đột nhiên khiến thiếu niên có một loại cảm giác thoải mái đầm đìa.
Thời khắc này, ngay lúc hắn thấy mình sắp ngã xuống.
Một nơi nào đó sâu trong thân thể bỗng nhiên có luồng sức mạnh tinh thuần đang thiêu đốt, kích phát đến toàn thân.
Giống như một dòng nước ấm mãnh liệt rót vào biển băng.
Khánh Trần sửng sốt.
Hắn nhanh chóng nhận ra đây là gì.
Đây là máu Thần Linh mà người cứu hắn trong sơn cốc đã tiêm cho hắn.
Một giọt máu Thần Linh pha loãng thành năm ml, toàn bộ tiêm vào trong cơ thể của hắn.
Đây là món đồ mà ngay cả loại cao thủ có thể truy sát Jindai Yunhe kia cũng muốn vụng trộm giấu đi một nửa.
Khánh Trần từng nghe nói về máu Thần Linh, chuẩn xác mà nói, bên trong bí sử của tập đoàn tư bản liên bang chỉ thừa nhận thế giới này từng xuất hiện một vị Thần Linh...
Nhâm Tiểu Túc, người đã lưu danh ở 599 mét trên Thanh Sơn Tuyệt Bích.
Đây là Thần Linh mà tất cả tập đoàn tư bản đều đồng ý thừa nhận, vì máu tươi của hắn có thể hóa mục nát thành thần kỳ, ý chí của hắn rộng lớn mênh mông.
Cho nên nếu đây là máu Thần Linh thì nhất định là huyết dịch của Nhâm Tiểu Túc.
Nghe nói đó là người đầu tiên mở ra khóa gien sau khi tế bào ung thư lan khắp toàn thân, tế bào toàn thân đều biến thành hạch dị hình, sáng chói mà mỹ lệ.
Cũng có người phỏng đoán, siêu phàm giả xuất hiện trên thế giới này cũng vì ý chí của Nhậm Tiểu Túc quá mức cường đại, tạo thành ảnh hưởng với toàn bộ thế giới.
Trước khi Nhậm Tiểu Túc thức tỉnh, trên thế giới này cũng không có nhiều người có dị năng như vậy, sau khi hắn thức tỉnh, dị năng giả mới dần dần xuất hiện.
Sau khi Khánh Trần được tiêm vào, giọt máu Thần Linh kia đã ổn định thương thế của hắn ngay lúc đó.
Hắn tưởng chỉ có vậy.
Nhưng vào giờ khắc này, khi ý chí Khánh Trần đạt tới điểm giới hạn nào đó, giọt máu Thần Linh bị pha loãng kia lại xuất hiện lần nữa, dùng sức mạnh của Thần Linh làm dịu thân thể hắn.
Máu Thần Linh không phải ai muốn hấp thu là có thể hấp thu, người có tư cách, mới xứng đáng được hấp thu nó.
Mặc dù hiện tại Khánh Trần chỉ hấp thu được một phần mười.
Khánh Trần lặng yên suy nghĩ, với quan hệ của tập đoàn tư bản liên bang và Nhâm Tiểu Túc. Gia tộc có thể nhận được món quà máu Thần Linh này chỉ có Lý thị và Khánh thị, vì họ đã từng sánh vai chiến đấu cùng Thần Linh.
Cho nên, người cứu mình, lại ném mình cho người của Jindai, nhất định là từ hai gia tộc này.
Chỉ là những việc này cũng không quan trọng nữa.
Khánh Trần cảm thụ được gió lạnh cùng sự phức tạp sâu trong nội tâm, cảm thụ được thân thể tưởng như đã khô héo nhưng lại bùng phát sức mạnh của mình.
Thế giới chìm vào bóng tối.
Hẳn ngươi cũng hiểu được hỡi những người bằng hữu. Chúng ta không thể dùng sự dịu dàng đối mặt với bóng tối, chỉ có thể dùng lửa.
Trở về.
---
Khánh Trần nhưng hắn đã thay đổi. Liệu main của chúng ta sẽ làm gì để trả mối thù khuất nhục này? Cùng đón đọc các chương tiếp theo nhé!