Giang Tuyết đang bôi một loại thuốc màu đen lên những vết thương đó, những vệt màu đen dày đặc như những hoa văn tàn khốc trên cơ thể hắn.
Thậm chí La Vạn Nhai còn không tìm được một chỗ còn lành lặn trên người đối phương.
Hắn không biết đối phương đã phải chịu bao nhiêu đau đớn, nhưng hắn có thể chắc chắn mình không tìm thấy bất cứ biểu cảm đau đớn nào trên mặt đối phương.
Có lẽ đây chính là thứ khiến hắn phải bội phục đối phương.
Lý Đồng Vân cũng đang giúp bôi thuốc lên miệng vết thương, nhưng vừa bôi thuốc, Giang Tuyết vẫn không nhịn nổi mà rơi nước mắt.
Khánh Trần cười nói:
"Đừng khóc, ta không sao."
"Đã thành thế này rồi mà còn không sao?”
Giang Tuyết vừa lau nước mắt vừa nói.
Khánh Trần lắc đầu, hắn nhắm mắt suy tư một lúc rồi nói:
"La Vạn Nhai, những gì ta sắp nói, ngươi nhất định phải nhớ. Nơi ta bị giam tên là căn cứ quân sự A02, thuộc về tập đoàn Jindai. Nơi đó ở phía Tây Bắc."
"Theo địa lý ở thế giới trong, nơi mặt trời mọc trùng với vĩ tuyến 18, nơi này nằm ở phía bắc vĩ tuyến. Nếu căn cứ vào độ dài bóng đổkhi mặt trời đạt đỉnh thì nơi ta bị giam vào khoảng 52 độ vĩ bắc. Xung quanh căn cứ có lá tùng và một số loài cây ra hoa màu trắng, nếu căn cứ quân sự nào của Jindai phù hợp với những đặc điểm này thì đó chính là nơi ta đang bị giam."
"Lão La, sau khi xuyên đến thế giới trong, ta cần ngươi nói những thông tin này cho Lý Đông Trạch và một người làm việc trong khu 1 tên là Khánh Chuẩn."
Nghe đến đây, La Vạn Nhai lập tức lấy một con dao từ trong túi rồi cắt một đường vào lòng bàn tay:
"Ta nhất định sẽ mang tin này cho họ, dù phải chết cũng nhất định sẽ mang."
Khánh Trần dở khóc dở cười:
"Ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Theo luật giang hồ, cắt máu chính là lời thề cao nhất.”
La Vạn Nhai nói.
Khánh Trần bất đắc dĩ vẫy tay:
"Dì Giang Tuyết, ngươi đi bôi chút thuốc cho hắn đi..."
Thật ra hắn biết lý do vì sao đến bây giờ Jindai vẫn không giết hắn, cũng không dùng đến các thủ đoạn tra tấn cơ thể hắn mà chỉ làm một số việc phá hủy ý chí của hắn, chắc chắc đối phương đã tìm ra cách đoạt xa hắn.
Đối phương biết thủ lĩnh ảnh tử và Lý Trường Thanh đều đang tìm mình, đối phương đã tìm ra cách đối phó với họ.
Nếu bây giờ hắn nói nơi mình đang bị giam cho Lý Thúc Đồng thì rất có thể sư phụ hắn sẽ đến cứu hắn, từ đó dẫn đến đối phương cũng gặp nguy hiểm.
Nhưng Khánh Trần không cần nói chuyện này với sư phụ hắn.
Vì hắn biết sư phụ hắn đã sống lâu hơn hắn rất nhiều năm nên chắc chắn không thể ngốc hơn hắn được, nếu hắn có thể nghĩ đến chuyện này thì chắc chắc đối phương cũng có thể nghĩ đến nó.
Lần xuyên về này, hắn chỉ phải làm hai việc.
Một là dốc sức hoàn thành sinh tử quan tiếp theo.
Chuyện còn lại chính là, lòng người.
La Vạn Nhai không biết mình nên nói gì, vì theo những tin tức mà hắn tìm được, hắn cũng không biết nên cứu Khánh Trần ra bằng cách nào nữa.
"Hay ta cũng dẫn Hội Phụ Huynh đến phương bắc, biết đâu có thể giúp được gì thì sao?”
La Vạn Nhai nói.
Khánh Trần lắc đầu:
"Các ngươi không cần đến đó, chỉ cần lẳng lặng phát triển là được."
"Nhưng..."
Nhưng đúng lúc này, trong tai nghe blutooth trên tai La Vạn Nhai bỗng vang lên một giọng nói:
"Lão La, có người muốn gặp Bạch Trú."
La Vạn Nhai sửng sốt:
"Đối phương có nói thân phận không?"
Nhân viên bảo vệ nói:
"Một người là người du hành dưới chướng Lý Trường Thanh của Lý thị, tên là Quý Quan Á. Người còn lại là người du hành dưới chướng thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị tên là Tư Niên Hoa."
Trước đây hai người này chưa bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng đa phần mọi người đều biết ngoài những tổ chức của người du hành đã từng xuất hiện công khai như Côn Luân hay Cửu Châu, thì vẫn còn những thể lực lớn khác rất kín tiếng như nhóm người du hành làm việc cho Lý thị, Khánh thị và Trần thị.
Lực ảnh hưởng của họ ở thế giới ngoài không thấp chút nào, nhưng đến tận bây giờ họ vẫn chưa công khai xuất hiện trong nước bất cứ lần nào.
Trừ lần họ giao dịch với Hà Kim Thu để đưa những người làm nhiệm vụ ở Nhật Bản và Cao Ly về nước.
Bây giờ, họ đã trở về.
...
Ở một căn biệt thự nào đó trong Quốc Bảo Hoa Viên.
Tần Thư Lễ vừa mở mắt ra đã thở hổn hển, những không phải vì hắn bị thương, mà vì hắn đang cảm thấy rất hưng phấn.
Trương Uyển Phương vẫn ở đúng vị trí đó, đối với những người như nàng mà nói, thời gian chỉ mới trôi qua chưa đến 1 giây mà thôi.
"Thế nào? Ngươi có gặp nguy hiểm gì không, La Vạn Nhai có giúp ngươi không?”
Trương Uyển Phương lo lắng hỏi.
Trước khi chồng nàng chuẩn bị xuyên qua, nàng đã đưa con trai của họ là Tần Hạo về nhà bà ngoại để tránh trường hợp đối phương nhìn thấy Tần Thư Lễ gặp chuyện ngoài ý muốn.