Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 130: Đủ Chưa




"Nhân loại sẽ thế nào?"

Khánh Trần hỏi.

"Có lẽ, khi đó chỉ có cường giả siêu phàm mới có thể sống nổi."

Lý Thúc Đồng cười:

"Nhân loại luôn cảm giác mình mới là chúa tể nơi này, nhưng theo thời gian, thế giới này sẽ cân bằng, không có chúa tể chân chính đâu. Muốn đi ra ngoài chơi một chuyến không? Ta dẫn ngươi đi xem vùng đất cấm kỵ chân chính."

Khánh Trần lắc đầu:

"Chờ lần sau đi sư phụ, hai ngày này ta phải nghĩ lại cách ứng phó với chuyện làm sao để quay trở về."

Lâm Tiểu Tiếu rõ ràng phát hiện ra, đúng là trên mặt Lý Thúc Đồng xuất hiện một vẻ tiếc nuối.

Lại nghe thấy Lý Thúc Đồng nói tiếp:

"Ngươi nghĩ nên có kỹ năng ứng phó như nào?"

Khánh Trần nghĩ chút rồi nói ra:

"Giết người."

"Vậy ngươi biết thế nào là giết người không?"

Lý Thúc Đồng hỏi.

"Không biết, nhưng ta có thể học."

Khánh Trần trả lời.

Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn bên cạnh cảm thấy rất bùi ngùi, cuộc đối thoại giữa hai người này đúng thật là dứt cmn khoát.

Khánh Trần nói tiếp:

"Ta nghĩ ra một cách, hai ngày này ta sẽ luyện cách ứng phó với Diệp Vãn, để ta học hết tất cả phương diện kỹ xảo chiến đấu. Đồng thời, trong lúc chiến đấu, kẻ địch có có phản ứng. Nếu đợi họ nắm hết tiên cơ, sau đó sẽ khó lòng lật ngược thế cờ.”

"Giống như chơi cờ tướng đúng không?"

Lý Thúc Đồng như đang suy nghĩ gì đó, cái gọi là cạn kiệt chính là một loại phương pháp cậy mạnh để giải quyết vấn đề.

Người khác đi nước cờ kế tiếp là ngươi đã nghĩ ra "tất cả" các cách ứng phó với đối phương, sau đó tìm cách giải quyết rồi chọn ra giải pháp tối ưu nhất.

Khánh Trần chơi cờ tướng giỏi vì hắn có thể nhớ kỹ tất cả biến hóa trong mỗi tàn cuộc, khi đối thủ đang suy nghĩ bước tiếp theo, hắn đã nghĩ cách ứng phó hết thảy.

Diệp Vãn hỏi:

"Có thuật hô hấp, hơn nữa chính ngươi đã không ngừng luyện tập, bên trong thân thể đã có tố chất quân nhân, nhưng nếu đối phương có thân thể máy móc, ngươi vẫn không có bất kỳ ưu thế nào."

"Đủ sao?"

Khánh Trần hỏi.

"Đủ chứ."

Diệp Vãn trả lời:

“Nhưng ngươi có kịp phản ứng không? Ý ta là đầu có ngươi có đủ nhanh để lựa chọn cách phản công chính xác nhất rồi điều khiển thân thể?”

Lúc này, Lý Thúc Đồng ngắt lời:

"Cơ thể người có rất nhiều xương cốt, 29 cái xương sọ, 51 cái xương cơ thể, trong đó xương sống là 26 cái. Xương chi trên là 64 cái, xương chi dưới là 62 cái."

"Cơ thể người có 12 khớp nối lớn và 210 khớp nối nhỏ."

"Cơ bắp người ước chừng có 639 cơ, bọn chúng được tạo thành từ khoảng 60 thớ thịt."

Lý Thúc Đồng nói thêm:

"Cơ thể người biến hóa nhiều hơn so với cờ tướng, cho nên không cần thử, chỉ hai ngày là không đủ. Trên thực tế, muốn giết người chỉ cần một chiêu là được."

Khánh Trần nghe Lý Thúc Đồng nói:

"Diệp Vãn, ngươi chỉ cần dạy cho hắn một chiêu, sau đó nói cho hắn biết kẻ địch có bao nhiêu loại phản ứng, như vậy sẽ đơn giản hơn nhiều."

Diệp Vãn suy ngẫm:

"Sư phụ, chỉ với một chiêu là đủ rồi sao?"

Lý Thúc Đồng cười nói:

"Đủ rồi, dù sao. . . Sinh mệnh cũng là thứ rất yếu đuối."

Khánh Trần nói tiếp:

"Chỉ hai đêm, có vẻ không đủ thời gian."

Lý Thúc Đồng không để ý mà phất tay:

"Vậy nhốt hết đám tù nhân này vào ngục giam của ta, chỉ lúc ăn cơm mới cho phép bọn chúng đi ra, còn những thời gian khác thì cút hết về phòng giam cho ta. Với những loại này người có thể dùng để huấn luyện cả ngày."

Khánh Trần rùng mình ngay tại chỗ, mặc dù đối phương nói sẽ không giúp mình, nhưng vẫn huy động nhân lực cho mình.

Một ngục giam có hơn ba ngàn người, Lý Thúc Đồng vì để học sinh có đầy đủ thời gian học tập trong hai ngày này, nói không cho mọi ra ngoài là không cho.

Giống như ý nghĩa tồn tại của ngục giam này đều vì Khánh Trần vậy.

Sau khi Lý Thúc Đồng trở về phòng đi ngủ, Lâm Tiểu Tiếu hơi xúc động:

"Ông chủ vẫn phóng khoáng như trước.”

Diệp Vãn ngẫm nghĩ rồi đáp lại:

"Dù sao cũng là người nối dỗi duy nhất của tổ chức Kỵ Sĩ. Ông chủ làm ra hành động như vậy cũng không tính là khoa trương.”

"Đúng rồi."

Lâm Tiểu Tiếu nói:

"Hai tử sĩ bắt được lúc trước đã bị ta giết chết.”

Khánh Trần:

"...?”

Lâm Tiểu Tiếu nói bổ sung:

"Yên tâm, trước khi chết ta đã thẩm tra được, hẳn là dòng thứ tư Khánh thị giở trò quỷ, nhưng lý do thì chúng ta cũng không biết.”

Chỉ có lúc này, Khánh Trần mới ý thức được người trẻ tuổi đang cười tủm tỉm trước mặt thật ra rất hung ác nham hiểm.

Chỉ là đối phương mặt lạnh với kẻ địch nhưng lại thân thiết với bằng hữu.

Lúc này, Diệp Vãn bỗng nói:

"Có một chuyện chúng ta cảm thấy vô cùng kỳ quái, trước mắt xem ra lãnh đạo Khánh thị đã biết đến sự tồn tại của ngươi. Hơn nữa ngươi còn có hôn ước với gia tộc Jindai. Nhưng vấn đề là, có rất ít người bên ngoài nghe nói về ngươi. Trước đây, ngươi chưa hề tham dự bất kì hoạt động nào của gia tộc hay công khai xuất hiện. Người như vậy sợ rằng chỉ có một mình ngươi.”