Một tên tù phạm đột nhiên nhấc tay:
"Ta báo cáo!"
Các binh sĩ Jindai cười, một chiêu này họ dùng mấy chục năm, các tiền bối dùng, họ cũng đang dùng, chưa từng mất linh.
Những tên tù phạm nhát gan này, vĩnh viễn không có cách nào đoàn kết lại, là họ quá lo lắng rồi.
"Nói, ai ném, nói ra miễn ngươi một tuần lễ không phải lao động.”
Binh sĩ Jindai nói.
Nhân viên tình báo Khánh thị cười nói:
"Báo cáo trưởng quan, ta báo cáo chính ta, chính là ta ném!"
Nói xong, tù phạm ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm đầu:
"Các ngươi có thể đánh ta."
Khánh Trần ngớ người, đám tù nhân cũng ngẩn người, các binh sĩ Jindai cũng ngơ ngác.
Chưa bao giờ có người nghĩ đến, người báo cáo sẽ trả lời như vậy.
Phương pháp sử dụng mấy chục năm kia, lần đầu tiên không dùng được.
Các binh sĩ Jindai xông lên, roi như gió táp mưa sa rào rào rơi xuống, mỗi roi quất trên da, nhấc lên sẽ để lại trên thân thể tù phạm vết máu thật sâu.
Cho đến khi quất nát quần áo mùa đông bằng sợi tổng hợp trên người hắn.
Khánh Trần yên lặng nhìn, không có gầm thét, cũng không có tự trách.
Hắn biết vì sao mọi chuyện phát sinh, cũng biết mình bây giờ làm gì cũng vô dụng.
Khánh Trần cúi người, vừa nhai nuốt thanh protein, vừa nhặt đá lên tiếp tục xây tường đá vừa mới bị đạp đổ.
Trước kia lúc ở thành phố số 18, hắn từng ăn thanh protein một lần, nhạt như nước ốc.
Mà thanh protein lần này còn kém hơn cả lần trước, mùi thơm lại đặc biệt đậm đà.
Các binh sĩ Jindai chỉ vào Khánh Trần, cười lạnh nói với đám tù nhân:
"Thấy không, lúc các ngươi bị đánh, hắn lại đang ăn! Ngươi ngẩng đầu nhìn xem, hắn có đồng tình ngươi sao? Hắn có tự trách không!?"
Nhưng vừa dứt lời, trong đám người lại có người ném ra một thanh protein, bay vào trong chuồng heo lần nữa.
"Báo cáo trưởng quan, các ngươi có thể đánh ta."
…
"Các ngươi có thể đánh ta!"
Một tiếng hét này, giống như xé toang màn đêm trước bình minh, xé toang thời điểm hắc ám nhất kia.
Trong nhóm tù phạm, liên tiếp có người ném thanh protein giấu trên người mình ra.
Ném vào trong chuồng heo, có người ném không chuẩn cũng sẽ rơi ra ngoài.
Trước đây, nếu có người nhìn thấy người khác đánh rơi thanh protein, sẽ lập tức nhặt lên nhét vào miệng, ăn trước rồi nói sau.
Trải qua thời gian dài thiếu dinh dưỡng, họ thèm thuồng khi nhìn thấy bất cứ loại đồ ăn nào.
Nhưng lần này, thanh protein rơi xuống đất cũng không có ai giành.
Có người nhặt lên, cũng sẽ ném vào trong chuồng heo một lần nữa.
Càng ngày càng nhiều nhân viên tình báo Khánh thị, lấy thanh protein họ giấu kỹ ra ném cho Khánh Trần. Họ biết, sau ngày hôm nay khu giam giữ nhất định sẽ nghênh đón một đợt điều tra quy mô, bây giờ không ném sớm muộn gì cũng sẽ bị Jindai lục ra...
Sau chuyện hôm nay, chắc chắn đám súc sinh phụ trách trông giữ họ sẽ không cho phép tù phạm tàng trữ đồ ăn.
Cho đến giờ phút này, tù phạm khác mới biết được.
Kỳ thật từ lúc Khánh Trần tới chỗ này, ngọn lửa trong lòng những nhân viên tình báo Khánh thị nhìn như chết lặng này đã lần nữa bốc cháy.
Mà đám tù nhân chết lặng lâu nay cũng không biết bản thân lên cơn điên gì, tựa như đang hưởng thụ tự do đã lâu không thấy.
Bọn hắn xô đẩy binh sĩ Jindai, ngăn cản chúng quất nhân viên tình báo Khánh thị.
Họ thuộc các thế lực khác nhau, thậm chí có một số còn không thuộc thế lực nào, nhưng ở nơi này, họ đã nín nhịn đủ, bắt đầu muốn phản kháng.
Các binh sĩ Jindai kêu gọi sự trợ giúp từ quân doanh, họ muốn dùng võ lực trấn áp nơi này!
"Các ngươi tưởng là ăn một trận đòn sẽ không sao à?"
Jindai Unchoku từ trong quân doanh chậm rãi đi tới, hắn cười lạnh nói:
"Nếu thật sự chỉ có vậy, người khác còn tưởng chỗ ta là khu từ thiện."
Đám tù nhân nhìn thấy Jindai Unchoku xuất hiện, vội vàng im lặng.
E ngại không dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Trải qua thời gian dài, Jindai Unchoku chính là nỗi sợ lớn nhất trong lòng họ.
"Đánh gãy chân hai kẻ đầu têu."
Jindai Unchoku nói:
"Đánh gãy ngay trước mặt Khánh Trần rồi treo chúng ở trước chuồng heo cho ta, trước tiên cứ treo tầm vài ngày, có thể sống sót hay không thì giao phó cho số mệnh đi."
Ở chỗ này không có pháp luật, Jindai Unchoku muốn đánh gãy chân ai là có thể đánh gãy người đó.
Ngoại trừ Khánh Trần.
Khánh Trần chăm chú nhai nuốt thanh protein trong miệng, suy nghĩ vì sao Jindai không trực tiếp tổn thương thân thể của hắn, là vì đoạt xá sao, nhưng thông tin mình không thể bị đoạt xá cũng đã truyền đến Jindai mới đúng.
Hay là, Jindai có thủ đoạn mới, vẫn có thể biến mình trở thành đối tượng bị đoạt xá như cũ?
Trong lòng của hắn đại khái đã có suy đoán, vì lý do có thể giải thích hành vi của Jindai cũng không nhiều.
Khánh Trần yên lặng nhìn hai nhân viên tình báo Khánh thị bị đè xuống đất, sắp bị binh sĩ Jindai nện đứt hai chân.
Hiện tại hắn không thể làm được gì, xiềng xích toàn thân trên dưới cộng lại nặng đến mấy ngàn cân kia, đã hạn chế tự do của hắn.
Hắn không gào thét, vì có gào thét cũng vô dụng.
Hắn cũng không phẫn nộ, vì phẫn nộ cũng vô dụng.