Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1308: Vì Tập Thể Vứt Bỏ Cái Tôi 1




Việc Khánh Trần có thể làm là chờ đợi ngày về, sau đó dùng sự cố gắng của cả cuộc đời hắn để phản kích lại Jindai.

Nhưng mà...Cũng nên làm chút gì đó.

Thiếu niên cúi đầu, nắm tảng đá trong tay, trên cổ tay là xiềng xích, dưới chân là vũng bùn bẩn thỉu.

Nhưng đúng vào lúc này, hai nhân viên tình báo Khánh thị bị đè xuống đất bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, mỉm cười:

"Không sao."

"Trưởng quan Khánh Trần, không sao, là chức trách của tôi."

"Vì tập thể vứt bỏ cái tôi."

Khánh Trần ngẩn người.

Không sao.

Hắn từng nói hai chữ này, bây giờ đối phương lại trả cho mình.

Khánh Trần như lập tức bị kéo về trên tàu Takamagahara, hắn và Trương Văn Tề lẻ loi sóng đôi ngồi, nhìn vận mệnh cuối cùng cũng đến.

Chỉ vì câu nói vì tập thể vứt bỏ cái tôi.

Trương Văn Tề chết rồi.

Hai tên nhân viên tình báo Khánh thị cam nguyện bị đánh gãy chân, cũng phải ném một thanh protein cho hắn.

Mới đầu, khi Trương Văn Tề chết đi, Khánh Trần cũng không xúc động lắm.

Vì hắn không phải người của Khánh thị, cũng không có cảm giác đồng cảm với Khánh thị.

Nhưng giờ khắc này, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, hắn có thể không xem mình là người Khánh thị. Nhưng những nhân viên tình báo kia lại ký thác vinh dự của Khánh thị lên người hắn.

Sau đó vì cái thứ hư vô mờ mịt này, người sau nối tiếp người trước thản nhiên dâng hiến hết thảy.

Đây chính là Khánh thị sao?

Đây chính là căn cơ để Khánh thị sừng sững trong liên bang sao?

Dường như Khánh Trần đã hiểu ra một chút.

Rắc một tiếng, báng súng lạnh lùng của một binh sĩ Jindai đập xuống, xương đùi một nhân viên tình báo Khánh thị liền bị chặt đứt.

Một cú giáng này quá độc ác, đến mức xương đùi đứt gãy chọc rách cả da, nhìn vô cùng thảm liệt.

Nhân viên tình báo Khánh thị nhịn không được tê thanh liệt phế thét lên, giống như là mãnh thú săn mồi ở vùng hoang dã, bị bẫy thú to lớn kẹp gãy xương đùi.

Từ đây, vận mệnh chờ đợi hắn chắc chắn là cái chết.

Khánh Trần nhìn hai nhân viên tình báo bị binh sĩ Jindai dùng dây thừng treo trên xà nhà chuồng heo, cứ thế mà treo lên.

Lay động trong gió rét.

Thân thể hắn bỗng nhiên khom xuống, tiếp tục xây tường đá của mình.

Các binh sĩ Jindai cười càn rỡ:

"Các ngươi vì hắn bị đánh gãy chân treo ở đây, các ngươi nhìn hắn có thể làm gì không? Các ngươi nhìn thần sắc hắn có một chút tức giận nào sao? Hắn như một con trâu đực bị thiến, đã không còn đấu chí!"

"Phụt!"

Nhân viên tình báo Khánh thị bị treo phun ra một cục đờm đặc, phun lên mặt tên binh sĩ Jindai kia, sau đó lại bị đánh một trận đòn nhừ tử.

Jindai Unchoku cười lạnh:

"Đừng đánh nữa, cứ để hai người chúng bị treo ở đây, chúng một lòng muốn chết nên cố ý chọc giận các ngươi đấy, nhưng ta sẽ không để chúng toại nguyện. Ta muốn chúng cảm thụ sự đau đớn và rét lạnh ở đây. Bây giờ còn có ai muốn ném thanh protein không, muốn ném có thể cùng treo với chúng."

Đám tù nhân nhìn thấy thảm cảnh của hai nhân viên tình báo Khánh thị, đều sợ hãi.

Khánh Trần giống như không nghe thấy gì, tiếp tục xây tường đá.

Ban đêm, Khánh Trần ngừng động tác đắp tường đá, đột nhiên đứng ở rìa chuồng heo nhẹ giọng hỏi:

"Hai người các ngươi tên là gì?"

"Triệu Minh Khả."

"Vương Vũ Siêu."

"Các ngươi tới nơi này bao lâu rồi?"

"Mười chín năm ba tháng lẻ ba ngày, mỗi ngày đều bấm đầu ngón tay tính thời gian, sợ một ngày nào đó mình quên đi, đầu óc sẽ hỗn loạn."

"Có đáng không?"

"Không có gì là đáng hay không, mỗi ngày đói đến mơ hồ, nào có cơ hội nghĩ những chuyện này."

"Ừm."

"Trưởng quan Khánh Trần, ngươi có hối hận không?"

"Không hối hận."

"Các ngươi có biết Trương Văn Tề không?"

Khánh Trần hỏi.

"Trưởng quan ngài cũng quen Trương Văn Tề à? Hắn trước kia là một trong các cảnh vệ ở căn cứ A02, lúc trừng trị chúng ta rất hung ác, nhưng khi hạ thủ sẽ nhẹ tay đi một chút."

"Ừm, trước khi hắn chết, cũng đã nói bảy chữ ‘Vì tập thể vứt bỏ cái tôi ' này."

Khánh Trần bình tĩnh ngắm nhìn tinh không.

Triệu Minh Khả đột nhiên nói:

"Trưởng quan, ngài biết hàm nghĩa của bảy chữ này không."

Khánh Trần lắc đầu:

"Còn chưa hoàn toàn hiểu."

Triệu Minh Khả hít sâu một hơi nói:

"Nó không chỉ nói cho đám lính quèn như chúng ta biết đừng e ngại hi sinh, mà cũng muốn nhắc nhở quan chỉ huy, đừng có lòng dạ đàn bà. Vì mục tiêu nào đó, hi sinh và đổ máu là việc không tránh khỏi, nếu như e ngại hi sinh và đổ máu, thắng lợi lấy được kia, nhất định là thắng lợi giả dối."

Khánh Trần ngẫm nghĩ:

"Hiểu rồi."

Hắn tiếp tục cúi đầu đắp tường đá, hai người Triệu Minh Khả và Vương Vũ Siêu vẫn bị treo giữa không trung.

Hai người họ bỗng nghe thấy Khánh Trần thấp giọng nói gì đó, gió lạnh gào thét khiến họ không cách nào nghe rõ.

Một lúc sau, gió đêm ngừng.

Họ đã nghe rõ câu nói kia.

Còn 4 ngày nữa là trở về.

Triệu Minh Khả và Vương Vũ Siêu đã không còn sức nói chuyện phiếm, đầu cúi thấp xuống, vết thương trên đùi chảy máu, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh.

Tất cả tù phạm đi qua bên cạnh họ đều không đành lòng nhìn.