Lý Khác nói:
"Áo choàng này cũng không có gì đặc biệt, ai cũng có thể mặc thôi. Mà ta từng thấy có học sinh ở hội COSPLAY, từng COS các ngươi! Tại sao ngươi không nói những người đó!"
Tứ Nguyệt tịt ngòi, hai việc này giống nhau à?
Người ta là COSPLAY, các ngươi là muốn ngụy trang thành Quạ Đen để không bị người khác chú ý, cũng không bị người ta công kích!
Nàng đã cảm thấy Lý Khác này tuổi nhỏ mà bụng dạ gian trá, đã lừa Hoả Đường từ Tây Nam đến đây thì thôi, bây giờ lại còn ra cái chủ ý ngu ngốc, giả trang thành Quạ Đen đến tránh né tai mắt.
Cả ngày đi ké xe, bây giờ lại bị người khác ké thân phận, mặt mũi nào mà cãi lý với người ta.
Tứ Nguyệt nói:
"Ông chủ của chúng ta cũng sắp đến hội hợp!"
"Yên tâm, ông chủ của ngươi tới chúng ta liền đi.”
Lý Khác an ủi.
Lúc này, một cô gái cũng mặc áo choàng phía sau bước nhanh lại, cười híp mắt nói:
"Đừng ồn ào đừng cãi nhau nữa, mọi người ăn táo đi! Ở nơi rừng núi hoang vắng này, nhiều người mới náo nhiệt!"
Ông lão đi cuối cùng nhìn một màn này, thấp giọng nói:
"Xúi quẩy!"
....
Đếm ngược 112:00:00.
Căn cứ A02.
Tù phạm ra khỏi khu giam giữ, lại nhìn thấy bức tường đá lại một lần nữa được đắp lên....Không biết vì sao, họ lại có cảm giác như muốn thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay, tốc độ xây tường của Khánh Trần ngày càng chậm.
Không phải hắn lười biếng, thỏa hiệp, nhụt chí.
Mà vì đói khát và rét lạnh, đã khiến thân thể của hắn ngày càng suy yếu, nên tốc độ càng ngày càng chậm.
Binh sĩ Jindai nói với Khánh Trần, nếu như dám một mình giết heo ăn, giết một con heo thì chúng sẽ giết mười nhân viên tình báo Khánh thị.
Đám tù nhân chứng kiến mọi chuyện, đến mức mọi người đột nhiên bắt đầu lo lắng. Ngộ nhỡ có một ngày họ tỉnh lại sau giấc ngủ, thiếu niên kia đã ngã xuống thì sao.
Cũng may, đối phương vẫn chưa ngã xuống, tường đá lại được đắp lên, mặc dù sẽ nhanh chóng bị binh sĩ Jindai đạp đổ lần nữa.
Có tù phạm nhỏ giọng thầm thì:
"Cần gì chứ, đã biết rõ đây là một chuyện vô nghĩa, vì sao không bảo tồn thể lực."
"Nếu không chờ một lát, đi ngang qua chuồng heo khuyên hắn một câu đi, bảo hắn đừng vờ ngớ ngẩn nữa."
Lúc này, một tên nhân viên tình báo Khánh thị lớn tuổi bỗng nhiên nói:
"Hắn đắp không phải tường, mà là tín niệm, có lẽ chính hắn cũng sợ nếu mình ngừng lại, ý chí của mình cũng sẽ giống bức tường kia bị người ta đẩy ngã. Đừng châm chọc khiêu khích nữa, ngươi có thể trốn trong bóng tối không dám phản kháng, chuyện thường tình của con người thôi, nhưng ngươi không thể vì thế mà ca ngợi bóng tối."
Có tù phạm nói thầm:
"Nói lung tung cái gì, có thể nói mấy câu mà mọi người đều hiểu không?"
Một tên tù phạm trẻ tuổi nhìn một lát lại nói:
"Ta cũng chỉ vì yêu một cô gái họ Takane, kết quả bị cha nàng đưa đến nơi này. Ta cũng không hiểu đạo lý của các ngươi, cũng không có tín ngưỡng tín niệm shit chó gì đó của các ngươi. Sau khi ta tới đây đã đi theo các ngươi ngơ ngơ ngác ngác ba năm rồi, trải qua cuộc sống lặp đi lặp lại không thấy điểm cuối. Hiện tại rốt cuộc có một người thú vị đến, ta chỉ sợ hắn không còn xây tường, ta sợ có một ngày hắn cũng tiếp tục đần độn, vô tri giống như chúng ta...."
Loại sợ hãi này ;à một loại cảm xúc không thể nói rõ cũng không miêu tả được trong lòng tất cả tù phạm.
Họ vừa cảm thấy Khánh Trần rất ngu ngốc, nhưng họ vẫn luôn hi vọng Khánh Trần có thể tiếp tục ngốc nghếch như thế.
Họ không có dũng khí đi khiêu chiến Jindai, nhưng họ hy vọng có người có thể thử đi khiêu chiến.
Như vậy họ sẽ cảm thấy như mình cũng đang tham dự trong đó, chống lại áp bách trong căn cứ A02.
Nếu như một ngày nào đó thiếu niên này cũng gục ngã, từ bỏ, nản chí, vậy họ cũng sẽ cảm thấy mất mát tuyệt vọng.
Một đốm lửa nhỏ vừa mới dấy lên trong lòng tất cả mọi người, cũng bị dập tắt lần nữa.
Lúc này, một tên tù phạm Lý thị đột nhiên nói:
"Kỳ thật, hắn cũng đang xây cho chúng ta nhìn."
Đám tù nhân không hiểu:
"Là sao?"
Nhưng còn chưa nghe giải thích, binh sĩ Jindai cũng đã vung roi đi tới, lần lượt quật những người vừa mới nói chuyện, đánh đám tù nhân chật vật đến cực điểm, máu me đầy mặt.
Đám tù nhân bị xua đuổi, nhốn nháo đi đến bãi đá.
Ngay lúc bọn hắn đi qua chuồng heo, trong đám người, bỗng nhiên có một nhân viên tình báo Khánh thị ném một thanh protein cho Khánh Trần.
Đó là phần thưởng khi họ phun nước bọt, ném đá, cơ hồ tất cả mọi người đã ăn hết trong ngày, nào ngờ vẫn còn người cất giấu rồi ném món đồ tiếp tế hiếm hoi này cho Khánh Trần.
Mười mấy tên binh sĩ Jindai thấy cảnh này, lập tức lao đến, trong đó có người muốn đoạt lại thanh protein Khánh Trần nhặt được, nhưng khi hắn liếc nhìn Khánh Trần lại không dám đi vào chuồng heo ra tay.
Hắn sợ mình đã vào thì ra không được.
Các binh sĩ Jindai lại tức giận vung roi quật tất cả tù phạm:
"Ai ném! Là ai ném thanh protein cho hắn!? Bắt đầu từ bây giờ, người đầu tiên báo cáo được miễn một tuần lễ không phải lao động!"