Thành phố số 10.
Dưới hầm ngầm quán bar Tiêu Đường, đó là nơi Mật Điệp ti dùng để bảo tồn tư liệu theo cách nguyên thủy nhất.
Nơi đó có một người tên Khánh Thẩm luôn luôn ngồi ở đó, trước kia là Tiểu Thẩm, bây giờ hắn đã già, mọi người gọi hắn là lão Thẩm.
Hắn luôn trong trạng thái sẵn sàng, nếu có người xâm nhập liền cho nổ tất cả mọi thứ, cùng táng thân nơi biển lửa với kẻ xâm nhập.
Trong phòng, một Ám Ảnh Chi Môn được mở ra.
Ảnh tử đi vào, lấy mũ lưỡi trai và khẩu trang của mình xuống, nhẹ nhõm ngồi trên ghế sa lon đối diện lão Thẩm, nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, tim của hắn ngừng đập, hô hấp cũng ngưng lại, cả dòng thời gian đều lách qua hắn, cũng có nghĩa là trôi qua mãnh liệt bên cạnh hắn.
Lão Thẩm phàn nàn:
"Trước kia ngươi dùng Ám Ảnh Chi Môn vào đây, ta cũng không nói gì, nhưng về sau có thể đừng mở cửa đối diện ta không....Ta lớn tuổi rồi, tim mạch cũng không còn tốt, ngươi cứ xuất hiện bất thình lình như vậy, sớm muộn gì ta cũng bị ngươi hù chết."
"Đúng rồi, gần đây mỗi ngày đám nhóc Mật Điệp ti đều hỏi ta, có nhiệm vụ cứu viện Khánh Trần không. Rốt cuộc thái độ của ngươi là gì thì nói ra, để ta còn trả lời cho họ. Ngươi cứ im lặng không lên tiếng, đổ hết lên đầu ta là sao?!"
"Còn có, gần đây trí nhớ ta càng ngày càng kém, rất có thể sẽ bị đãng trí tuổi già. Này, trước đó cũng chưa nghe ai nói huyết mạch Khánh thị đến lúc già sẽ thoái hóa, tư liệu cũng không thấy ghi chép, có phải vì lúc ta trẻ bị thương nên ảnh hưởng không? Tại sao các ngươi đều vô sự, chỉ ta có chuyện...."
Trong căn phòng nho nhỏ, chỉ còn lại một mình lão Thẩm liên tục lải nhải, dường như hắn cũng không thèm để ý là Ảnh tử có nghe thấy hay không.
Mà Ảnh tử ngồi đối diện, sau khi lấy mũ lưỡi trai của mình xuống, cũng để lộ gương mặt thật trước mặt lão Thẩm.
Dưới tầng ngầm quầy rượu Tiêu Đường này, dường như cũng là một trong những nơi hiếm hoi hắn có thể cởi bỏ lớp ngụy trang.
Bịch một tiếng.
Tiếng tim đập rõ ràng đã khôi phục.
Ảnh tử bình tĩnh nói:
"Ngồi ở đây là chính ngươi tự chọn, chờ một ngày nào đó ngươi thật sự bắt đầu mất trí nhớ thì về hưu thôi."
Lão Thẩm thở dài:
"Tư bản cũng không bóc lộc đến mức đó."
Ảnh tử nói:
"Ta chính là một trong những nhà tư bản lớn nhất liên bang, bóc lột ngươi không phải chuyện rất bình thường à.”
"Tùy ngươi vậy.”
Lão Thẩm ném cho Ảnh tử một cái điện thoại:
"Có người bên Jindai tìm ngươi, là một lão già đã rất lâu không xuất hiện, ngươi gọi lại cho hắn không?"
Ảnh tử nghĩ nghĩ:
"Cũng khá thú vị đấy."
Hắn bấm số gọi lại, lão Thẩm nhìn hắn:
"Đã trễ thế này còn gọi điện thoại cho người ta, không lịch sự lắm."
Ảnh tử lườm lão Thẩm:
"Ta ước gì lão già kia nửa đêm nghe xong đột tử luôn."
Lão Thẩm há hốc mồm:
"Điện thoại đã thông."
Đầu kia điện thoại có một giọng nói khàn khàn bình tĩnh nói:
"Dù mong ta đột tử, cũng không nên nói ra trong điện thoại chứ."
"Ha ha ha ha.”
Ảnh tử cười lớm:
"Thật sự là đã rất lâu không nghe giọng của ngươi, việc này khiến ta có một loại cảm giác xuyên qua thời không gọi điện thoại cho mấy kẻ cổ lỗ sỉ, làm bản thân cũng bị dính chút mùi mục nát....Nói đi, chuyện gì."
Đầu kia điện thoại nói:
"Ta muốn hợp tác với ngươi."
“Hợp tác cái gì?"
"Bây giờ còn chưa thể nói, mời ngươi đến phương Bắc gặp mặt nói chuyện."
Ảnh tử cười lạnh:
"Giả thần giả quỷ, không cần nói nhiều, ta không hợp tác với Jindai."
"Ngươi và ta có lợi ích chung."
"Ta không có lợi ích chung với Jindai."
Nói xong, Ảnh tử trực tiếp cúp điện thoại.
Lão Thẩm cũng ê răng:
"Tốt xấu gì ngươi cũng giả lả vài câu chứ."
Ảnh tử lắc đầu:
"Hắn sẽ không nói trong điện thoại, mà ta đại khái cũng đoán được sẽ xảy ra chuyện gì rồi."
Lão Thẩm đứng dậy, lấy ra một cái ly uống rượu từ một hốc tối sau lưng mình, rót nửa ly rượu trắng:
"Ngươi sắp đi xa."
"Ừm.”
Ảnh tử bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch:
"Ta không chỉ sắp đi xa, sẽ có rất nhiều người đi cùng ta."
Trên đường núi vùng hoang dã phương Bắc, mấy tên Quạ Đen mặc áo choàng dài màu đen, đang bôn ba trong gió rét.
Lúc đầu, rất nhiều người đều cho rằng họ sẽ dừng lại ở trấn nhỏ bên ngoài khu cấm kỵ số 065, lại không nghĩ rằng họ lại vượt qua trấn nhỏ, tiếp tục đi về hướng Bắc.
Chỉ là, sau khi họ đi qua thị trấn mẫu mực văn minh kia, tất cả mọi người đều mất dấu họ, căn bản không biết đích đến lần này của họ là ở đâu.
Mà trong nhóm Quạ Đen này còn có mấy người kỳ quái xâm nhập vào, mặc dù họ không phải người của Toà án cấm kỵ, nhưng cũng mặc áo choàng giống Quạ Đen như đúc.
Lúc này, Tứ Nguyệt đang đi trong núi, bất đắc dĩ nhìn về phía nhóm Lý Khác, Lý Vân Kính sau lưng:
"Các ngươi có thể đừng....đừng đi theo chúng ta nữa không?"
Lý Khác ngẫm nghĩ rồi nói:
"Trước kia các ngươi đi nhờ xe chúng ta tới."
Tứ Nguyệt đuối lý:
"Vậy....Vậy các ngươi cũng không thể mặc áo choàng giống như chúng ta, người ta sẽ xem các ngươi cũng là Quạ Đen. Chú Vân Kính, ngươi tốt xấu cũng là cao thủ có tiếng trong liên bang, tại sao cũng lấy chúng ta ra làm bia đỡ đạn."
---
🩸TÊN MINH TINH NÀY RẤT MUỐN VỀ HƯU (BẢN DỊCH): Trọng sinh, điềm đạm, nữ chính mang linh hồn mèo, main lạnh lùng🩸
👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹
🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (FULL): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠
👾TA CHÍNH LÀ KHÔNG THEO SÁO LỘ RA BÀI (BẢN DỊCH): Hài hước, hệ thống, hài hước, giả trư ăn thịt hổ, phế vật lưu....👾
👾NHÂN DANH BÓNG ĐÊM (BẢN DỊCH): ĐỆ NHẤT DANH SÁCH TOP 1 QIDIAN - PHẦN 2, hài hước, hệ thống, dị năng, đô thị....👾
🧠MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN!!!!🧠