Hai mắt Khánh Nhất đỏ bừng, không phải vì muốn rơi lệ mà đỏ vì muốn giết người.
Người phụ trách tình báo cười nói:
"Đừng vọng động, nơi này là khu cấm kỵ, với thực lực của ngươi, động thủ nhất định không còn đường sống mà đi ra."
Khánh Nhất cười lạnh.
Sâu trong rừng cây có người hỏi:
"Vậy thực lực của ta thì sao?"
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đen, mang mũ lưỡi trai màu đen từ bên trong đi ra, lúc hắn đi ngang qua bên người Khánh Nhất, vừa cười vừa nói:
"Nói mấy lời vô dụng với chúng làm gì?"
Khánh Nhất muốn trả lời, nhưng nói không được.
Trong chốc lát, thời gian giống như đột nhiên trở nên sền sệt.
Động tác của tất cả mọi người, đều bị kéo dài vô hạn theo thời gian.
Lá cây bị gió lay động giống như bèo trôi trong nước, bắt đầu trở nên chậm chạp.
Người phụ trách tình báo Jindai vì hoảng sợ, hai mắt dần dần mở to, con ngươi co vào, cũng đều chậm chạp như vậy.
Giống như sự sợ hãi kia cũng bị phóng đại lên mấy chục lần.
Ảnh tử đi qua đám người, ngón tay mảnh thon dài của hắn, sượt qua cổ mỗi nhân viên tình báo Jindai.
Vết thương chậm rãi rách toạc, những thành viên Jindai kia vì áp lực trong động mạch chủ được giải phóng mà huyết dịch phun tung toé, ngưng tụ thành giọt máu trên không trung, bắt đầu bắn ra phía ngoài.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chạm đến mặt đất.
Mọi người như biến thành hổ phách trong dòng thời gian.
Tựa như nhựa cây rơi xuống nhánh cây, đọng lại trên thân thể côn trùng.
Tất cả đều quá kinh khủng, sức mạnh của thời gian được người ta thể hiện trọn vẹn trước mắt.
Không thể nào chống đỡ.
Hoá ra, đây chính là sự kinh khủng dưới cơn thịnh nộ cùng cực của Ảnh tử Khánh thị, giết người như cắt cỏ.
Thậm chí còn nhẹ nhõm hơn cắt cỏ.
Ảnh tử nâng Khánh Mục ra khỏi cáng cứu thương, để hắn ngồi an ổn dưới đất, thấp giọng nói:
"Vất vả rồi, hoan nghênh ngươi về nhà."
Phán định của khu cấm kỵ số 065 với kẻ quy phạm quy ước, được dựa trên quy tắc, dù trước đó Ảnh tử không tham dự giao dịch, nhưng lúc này vẫn bị phán định là kẻ bội ước.
Mà đám người Khánh Nhất chẳng hề làm gì, bình yên vô sự.
Trên tấm bia đá kia đột nhiên có chữ xuất hiện.
"Cấm."
Sau một khắc, dưới lòng đất có dây leo bắn ra, bên trong khu cấm kỵ, lũ độc trùng cũng vỗ cánh vù vù, muốn dùng giác hút sắc bén cắn kẻ bội ước.
Nhưng mà quy tắc Thời Gian vẫn hữu hiệu đối với bọn chúng như cũ, chỉ thấy Ảnh tử cười nhẹ quay người rời đi.
Nhàn nhã như đi dạo, càng lúc càng xa.
"Mang Khánh Mục về nhà, đừng giết Jindai Yasushi, nếu Khánh Trần không về được. Ta muốn để gia tộc Jindai biết, cái gì mới là tàn nhẫn thật sự."
Dây leo thất bại, độc trùng cũng cắn vào hư không, vạn vật đều chậm một bước, duy chỉ có vị Ảnh tử kia vẫn thoải mái như cũ.
Nói đến là đến, nói đi là đi.
Không biết qua bao lâu, Khánh Nhất cảm giác được mình đã khôi phục bình thường.
Hắn giống như một người chết chìm vừa mới lên bờ, thở hổn hển kịch liệt, giống như vừa mới nãy thật sự có dòng sông thời gian bao phủ nơi này.
Khánh Nhất khó có thể tin quay đầu nhìn về hướng Ảnh tử rời đi, lại nhìn thành viên Jindai liên tiếp ngã xuống đất.
Huyết dịch đọng lại thành vũng máu trong khu cấm kỵ, không một ai may mắn thoát khỏi.
Trước đó, Ảnh tử chỉ nói để hắn đến giao dịch Khánh Mục, lại không nói muốn tự thân đến bội ước giết người.
Kỳ thật Khánh Nhất cũng đã tự chuẩn bị cẩn thận, hắn tìm cha mình muốn mượn một vị cao thủ lẫn trong đám người, định bắt tất cả người Jindai về làm vật đặt cược, đổi Khánh Trần về nhà.
Đây là lần đầu tiên thiếu niên mở miệng tìm cha mình hỗ trợ, kết quả căn bản không phát huy được tác dụng gì.
Ai có thể nghĩ tới, Ảnh tử lại tự mình xuất thủ?
Vị cao thủ do cha Khánh Nhất phái tới lòng e dè nhìn Ảnh tử rời đi, chỉ có người đích thân thể nghiệm mới có thể hiểu được mới rồi hắn hoảng sợ đến cỡ nào.
Giống như người bình thường đứng bên xem nghiên cứu vật lý, giỏi lắm cũng chỉ như xem kịch.
Chỉ có người chân chính học vật lý mới hiểu được sự mênh mông của thế giới này, mênh mông đến mức khiến họ hoài nghi nhân sinh.
Cho nên, ở đây chỉ có vị cao thủ này mới có thể chân chính cảm nhận được, khi họ đối mặt Ảnh tử vô lực đến cỡ nào.
Đó là một khoảng cách rất xa xôi không có cách nào đuổi theo.
Khánh Nhất hít sâu một hơi:
"Nhấc trưởng quan Khánh Mục lên, nhanh chóng rút lui. Sau khi rời khỏi đây báo cho bộ đội tiếp ứng, phương Bắc có thể động thủ rồi."
Cũng không lâu sau, bộ đội tiếp ứng của Jindai mai phục ở phía Bắc đột nhiên bị mấy nhánh bộ đội Khánh thị vây quét. Mỗi một nhánh đều do người dự bị Ảnh tử dẫn đội, ra tay cực kỳ hung ác và tàn nhẫn.
Vẻn vẹn chỉ trong 30 phút, gần một tiểu đoàn bộ đội tác chiến liền bị đánh cho tan tác.
Những người dự bị Ảnh tử như đang tranh công, sợ những người người dự tuyển Ảnh tử khác giết nhiều hơn mình.
Nhiệm vụ ban đầu của họ là giết cao thủ cấp B Jindai, nhưng cũng chờ hơn mười ngày mà một cao thủ cấp B cũng không thấy, tất cả đều lo lắng!