Đời người có bao nhiêu lần mười chín năm chứ?
Mười chín năm quá lâu.
Lâu đến họ gần như đã quên, thần sắc bướng bỉnh, kiên nghị lại quật cường của Khánh Mục khi đó.
Mỗi ngày họ đều ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mỗi ngày đều ngóng trông mùa đông rét lạnh mau chóng qua đi, nhưng mùa đông nơi này lại đặc biệt dài dằng dặc.
Mỗi ngày họ đều đang suy tư làm như thế nào để sinh tồn, đã không còn thời gian để nhớ nhung quá khứ.
Đây chính là sự tàn phá của cuộc sống đối với ý chí.
Con người giống như là một tảng đá hình thù kỳ quái trong sa mạc, sau đó bị gió cát không ngừng ăn mòn, rèn luyện.
Thẳng đến ngày hôm nay, họ nhìn thấy Khánh Trần, lại nhớ lại con người mười chín năm trước kia, cùng với ý chí ương ngạnh người kia từng mang đến cho họ.
Lúc này, họ một lần nữa nhớ tới Khánh Mục, người mãi mãi cũng sẽ không ngã xuống kia.
Tựa hồ trưởng quan Khánh Mục còn ở đây, họ cũng còn trẻ tuổi.
Cũng còn giấu trong lòng sự nhiệt huyết và tình cảm mãnh liệt.
Có lúc, họ có một loại ảo giác, con người quật cường mười chín năm trước kia đã trở về, chưa bao giờ rời đi.
Có một ngọn lửa nhỏ lại bốc cháy lên.
Mặc dù còn rất nhỏ bé.
Có người thấp giọng nói:
"Thật hoài niệm."
Lại có người thấp giọng nói:
"Đừng nói nữa."
Thế nhưng câu nhắc nhở này đã chậm, binh sĩ Jindai đã thông qua cái nút kim loại đen khảm sau đầu họ, nghe lén những lời họ nói.
Mấy tên binh sĩ Jindai sắc mặt xanh mét nói:
"Vừa mới rồi là ai nói, người báo cáo có công."
Một tên tù phạm lập tức chỉ vào người nói chuyện:
"Chính là hai người chúng, 012921 và 002949!"
Đây là số hiệu của hai tù phạm kia, hai tên tù phạm bị xác nhận lạnh lùng nhìn người tố cáo, chờ đợi sự trừng phạt sắp đến.
Kỳ thật họ đều biết, Jindai mang cho họ cái nút kim loại này, để có thể dễ dàng liền phân biệt ai nói câu gì.
Nhưng xưa nay binh sĩ Jindai cũng không trực tiếp bắt người, lại yêu cầu tù phạm khác tố cáo, cố ý tạo ra mâu thuẫn giữa các tù phạm.
"002921 và 002949 ra khỏi hàng!"
Binh sĩ Jindai gầm thét.
Hai người này chậm rãi đi ra, binh sĩ Jindai giơ roi lên liền quất vào mặt hai người.
Người hành hình cho là hắn có thể nhanh chóng quất cho hai người này phải quỳ xuống đất xin tha, thế nhưng lại không có. Sau khi hai người này bị quất chỉ khổ sở ngồi xuống co người lại không nói câu gì.
Roi rơi xuống như mưa rơi, hai người bởi vì đau đớn nhanh chóng bị choáng, nhưng kỳ quái là, lần này họ thật sự không cầu xin một câu nào.
Trong khu giam giữ lớn tĩnh lặng, ký túc xá đã tắt đèn.
Có người lặng yên không tiếng động đứng dậy, từ phía dưới gối đầu móc ra một mảnh đá vụn bén nhọn, chậm rãi sờ soạng đi đến bên cạnh giường của người tiết lộ bí mật kia.
"Ưm!"
Người tiết lộ bí mật bị người ta bịt miệng, ngay sau đó, người hành hung dùng mảnh đá sắc bén cắt cổ người tố cáo.
Mảnh đá dù có sắc bén cũng chỉ là đá, cho nên khi người hành hung cắt lần đầu tiên, trên cổ người tiết lộ bí mật chỉ rỉ ra một chút máu.
Người tố cáo ra sức giãy dụa, lại có hai người nhanh chóng đi tới, đè lên tay chân người tố cáo.
Người hành hung cắt trọn vẹn mười hai lần, mới rốt cuộc cắt đứt động mạch chủ trên cổ người tố cáo.
Trong quá trình này, động tĩnh khi người tố cáo giãy dụa đã đánh thức không ít người, nhưng không có ai quản chuyện này, tiếp tục giả vờ ngủ.
Những người hành hung xác định người tố cáo đã tử vong, nhao nhao rời đi.
Chuyện khiến một người hành hung hơi bất ngờ chính là, trong đám người bận bịu này, không chỉ có nhân viên tình báo Khánh thị.
Lại là một ngày mới.
Khánh Trần dừng lại động tác nhặt đá, im ắng đứng trong gió rét.
Hắn nhìn mấy tên tù phạm dưới sự giám sát của binh sĩ Jindai, mang một bộ thi thể ra ngoài, Khánh Trần thấy rõ tướng mạo người chết, chính là người tiết lộ bí mật ngày hôm qua.
Binh sĩ Jindai để tất cả tù phạm đứng trên bãi đá, rống giận bắt đám tù phạm khai là ai hành hung, kết quả lần này không ai tố cáo nữa.
Binh sĩ Jindai cười lạnh:
"Các ngươi không nói, ta cũng có thể điều tra ra là ai làm. Nhưng nếu các ngươi lựa chọn đoàn kết, vậy hôm nay tất cả đều không được ăn cơm. Đi khiêng đá cho ta, hôm nay số lượng tảng đá cần vận chuyển của tất cả mọi người đều gấp đôi! Ai chỉ ra người khác, liền có thể nghỉ lao động bảy ngày, mỗi ngày còn được một thanh protein, tự chọn đi!"
Lúc này có mấy tên tù phạm thấy Jindai nói vậy, lập tức đứng ra xác nhận ba người hành hung tối hôm qua:
"Chính là chúng!"
Binh sĩ Jindai càn rỡ cười lớn:
"Cái trò đoàn kết của các ngươi, đúng là không đáng giá bằng mạng chó của các ngươi nhỉ."
Khánh Trần thấy cảnh này, tiếp tục xoay người xây tường đá của mình rồi chờ binh sĩ Jindai đến đạp đổ.
Nhưng, hắn không chỉ chờ đợi mỗi việc đó.
Đếm ngược trở về 160:00:00.
Còn hơn sáu ngày nữa.
--
Thành phố số 22.
Sâu trong trang viên Jindai Takamanopara.
Kết cấu trang viên Takamanopara được kiến tạo từ gỗ, trong đình viện những tảng đá màu đen được xếp đặt tỉ mỉ, giống như những gợn sóng trên mặt biển.
Ở giữa những tảng đá đen, còn có một tảng đá lớn màu xám đứng lặng lẽ, giống như một bức tranh sơn thuỷ khô cạn, đầy cảm giác tịch liêu.