Các binh sĩ Jindai tức giận dỡ bỏ, trong ánh mắt nhìn về phía thiếu niên bên trong chuồng heo kia, cũng mang theo sự phẫn hận.
Có lẽ ngay cả chính chúng cũng không biết sự phẫn hận đến từ đâu, chỉ cảm thấy thiếu niên này đang khiêu chiến chúng, khiêu chiến quyền uy hơn mười năm này trước mặt tù phạm ở căn cứ A02.
Đã nhiều năm như vậy, không có phạm nhân nào dám đối nghịch với chúng như thế, các binh sĩ Jindai hưởng thụ vẻ rụt rè sợ sệt không dám đối mặt với chúng của đám tù nhân.
Đối với đám tù nhân, ngay cả nhìn thẳng vào binh sĩ cũng là một loại mạo phạm.
Mà bây giờ, không chỉ có người dám đối mặt với chúng, hơn nữa còn dám dùng hành động khiêu khích hết lần này đến lần khác.
Các binh sĩ Jindai chưa bao giờ cảm thấy tức giận như thế.
Lần trước gặp dạng tù phạm này, vẫn là Khánh Mục mười chín năm trước.
Khánh Trần nhìn đám binh sĩ Jindai đạp đổ những bức tường đá kia, cũng không tức giận.
Hắn chỉ là vỗ đầu con heo đen bên cạnh:
"Nhớ kỹ những người này, chính chúng phá hủy tường chắn gió của chúng ta."
Các binh sĩ Jindai nhìn Khánh Trần, trong lòng tự nhủ có phải thằng nhãi này điên rồi không?!
Chỉ là, khi ánh mắt Khánh Trần quét về hướng các binh sĩ Jindai, các binh sĩ Jindai lại không tự chủ được liếc mắt đi chỗ khác, không dám đối mặt.
Việc này khiến chúng càng tức giận hơn.
Đám tù nhân vừa mới vào việc ở đằng xa, có người nói thầm:
"Tốn công làm gì, Jindai sẽ cho phép hắn xây bức tường này sao? Nếu ta là hắn, ta sẽ tiết kiệm sức lực, nếu không thể lực tiêu hao quá độ lại không được ăn cơm, đến ban đêm làm sao chịu nổi? Quá ngu."
"Đúng đấy, đã đến chỗ này rồi còn làm anh hùng cái gì."
Nhân viên tình báo Khánh thị nhìn mấy người nói chuyện một chút, nhưng cũng không ai nói gì, chỉ yên lặng nhìn.
Đến chạng vạng tối, tường đá lại được xây lên.
Lần đầu tiên xây tường đá, tất cả tù phạm đều ở trong khu giam giữ của mình, không có cách nào nhìn thấy quá trình này, cũng không thể trải nghiệm sự gian nan trong đó.
Đa số họ đều nghĩ: Đổi lại là mình, trong vòng một đêm cũng chỉ xây được một cái.
Nhưng đến ban ngày, khi họ bọn tận mắt nhìn thấy tường đá xuất hiện từng chút một như thế nào mới hiểu, rốt cuộc Khánh Trần đã trải qua những gì.
Xiềng xích trên hai tay đặc biệt nặng nề, đến mức Khánh Trần muốn xoay người nhặt một cục đá to bằng đầu nắm tay từ dưới đất lên cũng phải cật lực đến run rẩy toàn thân.
Đám tù nhân nhìn tường đá từng chút từng chút xuất hiện, sau đó vây quanh chuồng heo.
Đến chạng vạng tối, các binh sĩ Jindai lại tiến lên, gỡ toàn bộ tường đá xuống.
Khánh Trần không nói gì.
Đám tù nhân cũng không nói một lời.
Từ từ, mọi người đều cảm thấy bầu không khí có phần nặng nề, ngay cả những tù phạm không thuộc về Khánh thị cũng không còn nói lời chế giễu nữa.
Tường đá vất vả một ngày xây lên lại đổ.
Nhưng đợi đến khi bình minh lại đến, đám tù nhân đi ra khu giam giữ, lại nhìn thấy tường đá kia xuất hiện lần nữa.
Lại như lúc đầu, binh sĩ Jindai xông tới dỡ bỏ tường đá lần nữa.
Khánh Trần vẫn bình tĩnh như trước.
Trận khổ hạnh này khiến hắn càng thêm trầm tĩnh.
Lần này, binh sĩ Jindai phá hủy tường đá xong liền rời đi, mà Khánh Trần thì một lần nữa nhặt lên từng cục đá, đắp lên tường đá mới.
Người bị đánh ngã có thể đứng lên, tường đá bị đẩy ngã còn có thể xây lên một lần nữa.
Khi vận mệnh cho con người lựa chọn, ta chỉ cần lựa chọn ngã xuống hay là đứng lên, những thống khổ sau đó đều không còn quan trọng nữa.
Lúc đám tù nhân đi qua chuồng heo thấy tay Khánh Trần nhặt cục đá đã sưng đỏ, mu bàn tay cũng bị cóng đến nứt nẻ.
Bọn hắn biết Khánh Trần đã hơn bốn mươi giờ không có ăn uống gì, trong thời tiết giá lạnh này là một việc chuyện vô cùng đáng sợ.
Nhưng vào lúc này, lúc đi qua chuồng heo, có người đột nhiên đứng cách vài mét hỏi Khánh Trần:
"Cần gì phải làm vậy, ngươi biết rõ tường đá sẽ lại bị đạp đổ."
Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi đáp:
"Chỉ là quá rảnh thôi."
Đám tù nhân ngẩn người, họ tưởng là Khánh Trần sẽ nói một số đạo lý lớn lao, sẽ phát biểu một loạt diễn thuyết, không ngờ lại trả lời một câu không biết nên khóc hay cười như thế.
Đến mức tất cả mọi người không biết nên đáp trả làm sao, thế là đều im lặng.
Khánh Trần đắp tường đá lên một lần nữa, vẫn rất bình tĩnh.
Thậm chí khiến người ta không cảm thấy có sự cực khổ nào tồn tại.
Đám tù nhân tiếp tục vận chuyển đá.
"Hắn không mệt sao?"
"Làm sao có thể không mệt."
Một người tù phạm trung niên bỗng nhiên nhịn không được nói:
"Các ngươi có cảm thấy không, hắn rất giống vị trưởng quan kia mười chín năm trước. Còn trẻ hơn vị trưởng quan đó, nhưng còn bướng bỉnh hơn cả ông ấy.."
Họ đã bị nhốt ở chỗ này mười chín năm.