Khánh Nhất nói:
"Xuất phát."
Nói xong, có người mở cửa xe cho hắn.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, gần trăm người chia nhau leo lên những chiếc xe việt dã màu đen đã chuẩn bị sẵn, sau đó nhanh như chớp điện lái về phía khu cấm kỵ số 065.
Đằng đằng sát khí.
Tù binh Jindai Yasushi an vị trong chiếc xe việt dã của Khánh Nhất, Khánh Trần, người vốn dĩ chủ trì lần giao dịch này đã bị bắt đi, cho nên người chủ trì cuộc giao dịch bị Ảnh tử đổi thành Khánh Nhất.
Các phe phái trong nội bộ Khánh thị cũng thầm phê bình với quyết định này của Ảnh tử, dù sao để Khánh Nhất làm chuyện này cũng tương đương với việc tạo chút ưu thế cho Khánh Nhất.
Nhưng vào thời điểm mấu chốt thế này, người thông minh đều biết tâm tình Ảnh tử không tốt, nên cũng không ai lựa lúc này để thách thức bất kỳ quyết định gì của hắn.
Tất cả cứ chờ sau này hãy nói.
Kỳ thật, đối với việc Khánh Trần bị bắt, rất nhiều người mang thái độ cười trên nỗi đau của người khác, dù sao tâm phúc của Ảnh tử, thiếu niên thanh tra ủng hộ Khánh Nhất không còn, đối với họ mà nói còn là một chuyện tốt.
Lúc đội xe xuất phát, đám dân lưu vong trên trấn nhỏ đều hiếu kỳ đánh giá.
Từ lúc Khánh Nhất đi vào trấn nhỏ, càng ngày càng nhiều nhân viên tình báo, nhân viên tác chiến Khánh thị tập kết ở đây.
Đầu tiên là lùng bắt nhân viên tình báo Jindai, sau đó lại thi hành lệnh cấm đi lại ban đêm trong trấn nhỏ, sau 9 giờ đêm, nếu bộ đội Khánh thị phát hiện có người đi lại trên đường, tất cả đều nổ súng bắn chết.
Ngay từ đầu, dân lưu vong trên trấn nhỏ còn chưa kịp thích ứng.
Dù sao đây cũng là động tiêu tiền nổi danh trên toàn bộ vùng hoang dã Trung Nguyên, ban đêm mới là thời điểm náo nhiệt nhất.
Nhưng về sau, mọi người không thể không thích ứng.
Nếu thuật lại lời Khánh Nhất thì chính là, dù sao ở trong trấn nhỏ cũng chẳng phải là kẻ tốt lành gì, đều là những kẻ làm điều phi pháp trong thành thị liên bang mới tới nơi này, chờ bọn hắn chết vài lần sẽ quen với lệnh giới nghiêm thôi.
Có người nửa đêm đang đánh bạc, đột nhiên bị bộ đội Khánh thị xông tới nổ súng bắn nguyên một băng đạn.
Những gái gọi trước kia đến đêm mới ôm khách, bắt đầu bị ép làm việc vào ban ngày.
Một nơi vốn là địa bàn của dân lưu vòng, chỉ trong thời gian hai ngày liền thành thị trấn văn hoá mẫu mực.
Chỉ còn thiếu trao một tấm giấy khen, và cờ thưởng.
Giờ khắc này, những kẻ lưu vọng tự xưng là thổ địa tiêu dao khoái hoạt ở vùng hoang dã mới một lần nữa nhớ lại sự sợ hãi khi bị tập đoàn chi phối.
Hiện tại, đám Diêm Vương Sống Khánh thị này, cuối cùng đã đi...
...
Đội xe đến biên giới khu cấm kỵ số 065.
Sau khi một đám người xuống xe, áp tải Jindai Yasushi liền đi sâu vào khu cấm kỵ.
Jindai Yasushi không nói gì.
Không phải là không muốn nói, mà là không có cách nào nói.
Ba ngày trước, Jindai thả ra tin tức cho giới tình báo, nói đã thành công bắt được Khánh Trần, cũng đã mang Khánh Trần về căn cứ quân sự bí mật giam giữ Khánh Mục trước kia, chuẩn bị để hắn chăn heo cho Jindai.
Bên ngoài vẫn còn xôn xao về chuyện này.
Lúc Jindai Yasushi bị tạm giam, nghe được có nhân viên tác chiến Khánh thị thảo luận, liền luôn mồm chế giễu Khánh Trần không biết tự lượng sức mình, còn chưa đổi được Khánh Mục, kết quả bản thân lại bị Jindai bắt đi làm Khánh Mục mới.
Khánh Nhất nghe thấy lời trào phúng này thì bỏ độc cho hắn câm luôn.
Đội ngũ chạy càng vào sâu, rốt cuộc dừng lại tại một chỗ trước tấm bia đá. Đó là nơi tất cả dân lưu vong giao dịch, phụ cận vứt la liệt rác rưởi sinh hoạt, còn có mùi phân và nước tiểu hôi thối.
Cũng không biết những năm này rốt cuộc có bao nhiêu người, hoàn thành giao dịch không thể bội ước ở chỗ này.
"Giới nghiêm."
Khánh Nhất bình tĩnh nói.
Lúc này trên mặt thiếu niên, so với lúc ở biệt viện Thu Diệp thiếu đi mấy phần ngây thơ và non nớt, cũng thiếu mấy phần ra vẻ thành thục buồn cười, ngược lại đã thật sự trưởng thành lên rất nhiều.
Hắn giống như là một quan chỉ huy chân chính, phát huy những gì mình học được, nhanh chóng bố trí canh phòng tại khu vực chung quanh.
Cũng không lâu lắm, rừng phía Bắc truyền đến tiếng bước chân, hơn 60 người nâng Khánh Mục trên cáng cứu thương, chậm rãi đi ra từ trong rừng cây tối om.
Người cầm đầu là một vị phụ trách tình báo nào đó của Jindai tại Trung Nguyên, hắn nhìn Khánh Nhất nói:
"Ta muốn xác nhận trưởng quan Jindai Yasushi có phải là người thật không."
Khánh Nhất nhìn hắn trừng trừng:
"Khánh Trần đâu?"
Người phụ trách tình báo kia cười:
"Hắn đã nhận được trừng phạt hắn đáng được hưởng, thay thế Khánh Mục đi phương Bắc chăn heo. Ta cũng không biết hắn phải chăn bao lâu, có thể là mười năm, cũng có thể là là hai mươi năm...hoặc là cả một đời. Không biết các ngươi có ảnh chụp chung hay không, nếu có, còn có thể nhìn tấm ảnh tưởng nhớ hắn. Nếu không, có lẽ qua một thời gian nữa, chúng ta sẽ đưa vài tấm ảnh chụp cho ngươi, để ngươi xem hiện tại hắn sống thế nào."