Trước đây, tập đoàn Jindai bị Khánh Trần ép nhất định phải trả lại Khánh Mục, lại bị Khánh Trần phá tan hiệp nghị đồng minh tình báo, những chuyện này đã trở thành trò cười trong giới tình báo.
Bây giờ, tập đoàn Jindai bắt lấy Khánh Trần, cũng để hắn dẫm vào vết xe đổ của Khánh Mục chính là phản kích châm chọc nhất.
Sĩ quan lắp xong thiết bị, tập trung nhắm ngay Khánh Trần nhếch nhách.
Có người muốn nhích tới gần chụp đặc tả, một tên binh sĩ Jindai ở căn cứ A02 liền do dự, ngăn cản họ:
"Đừng tới quá gần, nguy hiểm."
Các sĩ quan dân sự sửng sốt, bọn hắn nhìn binh sĩ, lại nhìn Khánh Trần khốn đốn chật vật trong chuồng heo, không hiểu nguy hiểm này từ đâu mà tới.
Song khi những sĩ quan tập đoàn Jindai đứng bên chuồng heo này chuẩn bị chụp ảnh, tất cả tù phạm đều nhìn thấy Khánh Trần nâng đống xiềng xích nặng nề đứng dậy.
Xiềng xích phát ra tiếng rầm rầm, quần áo bị đông lại trên người Khánh Trần, phát ra tiếng vụn băng vỡ, tựa như là một cái khăn mặt bị đông lại trong mùa đông, bị người ta dùng sức xoa nắn.
Lúc này, tất cả mọi người phát hiện, các binh sĩ Jindai phụ trách trông giữ Khánh Trần lại lui ra phía sau một bước theo bản năng.
Nhưng binh sĩ nhanh chóng phản ứng, toàn bộ tay chân đối phương đã đeo xích, nhấc cũng không nhấc lên được, căn bản không có năng lực đả thương người khác nữa.
Hắn điều chỉnh biểu lộ một chút, nói với các sĩ quan dân sự:
"Có thể chụp hình, mau chóng đi."
Các sĩ quan dân sự giơ máy ảnh lên, lại ngạc nhiên nhìn thấy trong màn ảnh, thiếu niên kia lại chậm rãi nâng cánh tay phải lên.
Xiềng xích nặng nề khiến cơ bắp trên cánh tay hắn cũng bắt đầu run rẩy, một tay nặng đến 800 kg, xiềng xích hợp kim dùng để trói buộc cao thủ cấp B kia khiến cho người ta chỉ cần nhìn liền cảm thấy không thở nổi.
Đám tù nhân yên lặng nhìn, chúng nhìn thấy thiếu niên kia từng chút từng chút giơ cánh tay lên.
Sau đó nở nụ cười xán lạn, dùng tay phải làm một chữ V.
"Sống tích cực mỗi ngày!"
Khánh Trần nói.
Các sĩ quan đơ người, họ tới quay cảnh Khánh Trần chật vật, nhưng lúc này, giờ phút này đối phương nào có bộ dáng chật vật?
Sĩ quan dân sự tức hổn hển nói với binh sĩ:
"Trưởng quan các ngươi bảo chúng ta đến chụp ảnh, kết quả các ngươi còn chưa có giải quyết được hắn, làm sao chúng ta chụp? Jindai Unchoku ở đâu?"
Jindai Unchoku mang theo hơn mười tên sĩ quan từ quân doanh đằng xa đi tới, lạnh lùng nói:
"Thế nào, đám người núp ở phía sau cũng có thể hô to gọi nhỏ với ta hả?"
Khí thế sĩ quan dân sự giảm hẳn, hắn lúng túng nói:
"Cấp trên yêu cầu trong vòng bảy ngày phải chụp xong tài liệu quảng cáo, ngươi xem mà xử lý đi."
Jindai Unchoku nhíu mày, hắn nói:
"Các ngươi ở trong quân doanh ba ngày, ba ngày sau là được. Thiếu úy, ngươi đưa họ đi săn trong khu hoang dã một chút, ăn chút thịt rừng, đây là đặc sản họ không thể thưởng thức ở bên ngoài."
Một tên sĩ quan bên cạnh hắn gật đầu:
"Đã rõ."
"Được, đây là ngươi nói, chờ ngươi ba ngày."
Các sĩ quan dân sự cầm thiết bị, đi theo tên thiếu úy kia.
Khánh Trần buông cánh tay xuống cười nói:
"Này, sao ta cảm giác như tình cảnh của ngươi ở Jindai cũng không quá tốt, khối dân sự* ở trước mặt ngươi còn ngang tàng như thế. Bằng không ngươi đầu quân vào Khánh thị đi, vào văn phòng PCA của ta chà nhà vệ sinh, ta bảo đảm ngươi bình an cả đời."
*Là những người làm công việc hậu cần phía sau quân đội
Jindai Unchoku nhìn hắn một cái, sau đó nói với đám tù nhân:
"Ngừng việc trong tay lại, mỗi người cầm một tảng đá ném hắn. Cũng giống như hôm qua, người ném hắn có thanh protein tổng hợp ăn, chỉ cần một người không ném, tất cả mọi người không được ăn cơm. Ai ném nhẹ thì cho một roi."
Tiếp theo, Jindai Yunhe lại thấp giọng nói:
"Đừng ném chết hắn."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Một tên tù phạm vì thông đồng với phụ nữ địa vị cao mà bị mang đến nơi này, cầm lấy một cục đá to bằng đầu nắm tay chạy tới, ném vào đầu Khánh Trần.
Khánh Trần chỉ nghiêng đầu một chút liền tránh khỏi.
Nhưng bị xiềng xích hạn chế hành động, một lần hắn còn có thể tránh thoát, hơn hai ngàn lần thì căn bản không có cách nào tránh.
Từng tù phạm lần lượt đi đến bên ngoài chuồng heo, ném đá.
Khánh Trần ngoại trừ trên mặt không có thương tích, toàn thân các nơi đều vết thương chồng chất.
Nhân viên tình báo Khánh thị đi đến trước mặt, họ cầm đá do dự, dù là binh sĩ bên cạnh dùng roi quất, họ cũng không ném cục đá ra.
Mắt nhìn thấy trên lưng những người kia bị đánh đến máu me đầm đìa.
Khánh Trần bình tĩnh nói:
"Không sao."
Lại là hai chữ này.
Cuối cùng, nhân viên tình báo Khánh thị vẫn ném cục đá ra, nện bình bịch lên trên người Khánh Trần, làm những vết thương trên người Khánh Trần lại vỡ ra.
Máu tươi thấm vào quần áo lẫn vào bùn đất, đám heo đen lại bị hù trốn vào góc chuồng lần nữa.
Không một ai nói chuyện, Khánh Trần cũng không nói gì thêm.
Đợi cho sau khi tất cả tù phạm đi, hắn hít vào một hơi ngồi trong chuồng heo, tù phạm quanh năm đều ăn không no, cũng không có sức lực gì ném đá.
Nhưng bị hơn 2000 người ném đá, dù thực lực hắn đã đạt tới cảnh giới hôm nay cũng đau tận xương cốt.
Sáng sớm ngày kế tiếp.
Lúc tất cả tù phạm từ trong khu giam giữ đi ra lao động, trước tiên đều nhìn về phía chuồng heo, muốn nhìn xem thiếu niên kia chết chưa.
Nhưng màn tiếp theo làm cho tất cả mọi người đều ngẩn người.
Chỉ thấy kia chung quanh chuồng heo vốn gió lùa bốn phía kia, lại bị thiếu niên dùng những tảng đá ném mình hôm qua, xây lên một vòng tường vây chắn gió.
Đối phương không hối hận, cũng không có khuất phục, vẫn dùng hành động, để thể hiện ý chí của mình như cũ.
Có binh sĩ Jindai điên cuồng tiến lên, đạp đổ bức tường làm từ những cục đá vụn kia, nhưng thần sắc Khánh Trần vẫn không thay đổi.
Có lúc, thậm chí nhân viên tình báo Khánh thị còn cảm thấy trong ánh mắt thiếu niên này nhìn về phía binh sĩ Jindai có chút thương hại.