Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 129: Vô Tâm




Trong phòng giam số 18, bầu không khí vẫn yên tĩnh như cũ.

Lúc Khánh Trần trở lại khu huấn luyện, Lý Thúc Đồng còn đứng trên xà đơn rất chắc chắn, lẳng lặng quan sát. Bên trong là Lâm Tiểu Tiếu giúp hắn dẫn xuất tàn cuộc kỳ phổ bên thế giới ngoài.

Nhìn thấy Khánh Trần trở về, vị sư phụ này vừa cười vừa nói:

"Nhìn sắc mặt chắc hẳn là gặp việc gì khó khăn rồi đúng không?"

Khánh Trần ném USB trong tay mình cho Lâm Tiểu Tiếu, sau đó nói với Lý Thúc Đồng:

"Đây là tất cả các bản nhạc cổ điển mà ta đã tìm được bên trong lẫn bên thế giới ngoài, hẳn là có thể có một cơ hội giao dịch với thứ trong tay sư phụ rồi chứ?"

"Ồ?"

Lý Thúc Đồng hứng thú:

“Lần này ngươi muốn đổi gì với ta, giúp ngươi vượt qua cửa ải khó khăn ư?”

Khánh Trần lắc đầu:

"Ta từng nói rồi, con đường của mình tự mình đi, cho nên cơ hội này, trước cho sư phụ ngươi nợ đó."

Lý Thúc Đồng nhảy từ trên xà đơn xuống, thân thể nhẹ nhàng bay trên không trung, tựa như một mảnh lông vũ không có trọng lượng, rơi xuống mặt đất không phát ra một chút tiếng động nào.

Hắn cười nhẹ nhàng nói:

"Đời ta không nợ ai bao giờ, cho nên nợ người khác một món thôi là ta đã cảm thấy không dễ chịu gì rồi. Trong khoảng thời gian này ngươi nên nhanh chóng nghĩ lại xem còn cần cái gì, để cho ta có cơ hội trả nợ này mới được."

"Sư phụ còn nợ người nào nữa hay sao?"

Khánh Trần tò mò hỏi.

"Từng nợ rồi."

Lý Thúc Đồng cười:

"Bây giờ người ta hận ta đến tận xương tủy, thậm chí không thể gặp nhau được nữa. Nợ người ta thì thôi đành kiếp sau trả lại."

Khánh Trần luôn cảm thấy trong chuyện này có khúc mắc gì đó.

Nhưng Lý Thúc Đồng lại nói:

"Lần này ta nhìn ra được, ngươi đụng phải vấn đề có khó khăn không nhỏ. Tuy nhiên, ta sẽ không giúp ngươi, dù ngươi cầm cơ hội này đổi với ta, ta cũng sẽ không giúp. Ngươi có thể tỉnh táo không cầu xin ta, nói trước ta không nhìn lầm đâu."

Khánh Trần đã hiểu, hắn giúp mình có chỗ đặt chân trong thế giới ngoài, mở rộng cánh chim của mình, mấy chuyện như này Lý Thúc Đồng mới giúp.

Đến khi nào thật sự gặp nguy hiểm, ngược lại đối phương sẽ không quản.

Lâm Tiểu Tiếu bên cạnh thầm nói:

"Ông chủ, ngươi cũng thật vô tâm, chờ đến khi hắn chết ở thế giới ngoài, ta nhìn xem ngươi thương tâm không."

Lý Thúc Đồng cười:

"Trên thế giới này có một loại chim ưng gọi là Thanh Sơn Chuẩn. Lúc bọn chúng thành niên, ngay cả thuyền bay cũng không có cách bắt chúng nó. Nhưng lúc chúng nó còn là trẻ thơ thì lá gan bọn chúng rất nhỏ, không dám thả mình bay lên không trung. Thế là Thanh Sơn Chuẩn trưởng thành sẽ nhân thời cơ chín muồi bắt hết chim non đến bên bờ vực. Cứ một lần bảy đứa, nó đẩy từng đứa một xuống vách núi."

"Phải giương cánh bay, cứ tiếp tục sợ hãi sẽ ngã chết dưới vách núi. Dựa theo quy luật bình quân thì trung bình Thanh Sơn Chuẩn ấp hai ổ trứng mới có một con sống sót."

Lý Thúc Đồng nói tiếp:

"Nhưng nếu một con sống sót kia biết bay ngay trong một khắc này thì nó chính là Chúa Tể của bầu trời."

Khánh Trần hiếu kỳ:

"Nếu thế giới bên ngoài có loại chim Thanh Sơn Chuẩn này thì rất lợi hại phải không?"

"Đương nhiên lợi hại."

Lý Thúc Đồng chìm đắm trong những câu chuyện xưa cũ:

"Cho dù là trong tình huống nhân loại có thuyền bay cấp cao cũng không dám trêu chọc bọn chúng. Mấy năm trước ta mới qua Sinh Tử Quan thứ ba, từng không cẩn thận tiến vào lãnh địa của bọn chúng, bị một con Thanh Sơn Chuẩn trong đó đuổi hơn ba mươi dặm, xém chút là chết ở đó rồi."

Khánh Trần nghĩ đến nhân vật như Lý Thúc Đồng, lúc tuổi còn trẻ mà cũng bị đuổi đến toán loạn khắp nơi, hắn có cảm giác thật phi thường. . .

Lúc này, Lý Thúc Đồng bỗng nói:

"Không phải chỉ có siêu phàm giả chết rồi mới có thể sinh ra nơi cấm kỵ, mà ngay cả một ít sinh vật mạnh mẽ cũng làm được. Nếu như loại Thanh Sơn Chuẩn này sau khi chết thì các thực vật chung quanh thi thể nó sẽ càng mạnh hơn, thậm chí phát triển ra tính công kích, bởi vì thực vật cần càng nhiều chất dinh dưỡng thì mới mạnh được."

"Hiện tại có cách để ức chế vùng đất cấm kỵ rồi sao?"

Khánh Trần hỏi:

"Cái này giống một loại trạng thái Entropy, nếu như tùy tiện khuếch tán vùng đất cấm kỵ thì mấy trăm năm sau, chẳng phải là ngay cả nơi cho nhân loại sinh tồn cũng không còn hay sao?"

Nếu lấy ví dụ là Entropy đặt ở thế giới trong vùng đất cấm kỵ. Đại ý là nó sẽ tự gia tăng, không giảm bớt vì bất kì quy luật tự nhiên nào.

Đến một ngày nào đó, nó có thể nuốt chửng cả thế giới.

Sở tài phán cũng chỉ có thể ngăn chặn sự gia tăng của nó chứ không cách nào diệt trừ nó ngay được.

"Không phải không có biện pháp. "

Lý Thúc Đồng nói:

"Cái này có lẽ là do nguyên lý tạo hoá của Địa Cầu, có lẽ một ngày nào đó loài khủng long cũng sẽ xuất hiện trên Địa Cầu, loài mãnh thú như Thanh Sơn Chuẩn giống như loài thằn lằn có cánh thời Viễn Cổ vậy. Khi đó, Địa Cầu sẽ hoàn toàn bị thay đổi."