Thật sự không sao?
Bị hơn 2900 tên tù phạm phỉ nhổ, đứng trong chuồng heo hôi thối ngút trời này, bị binh sĩ Jindai nhìn giống như con khỉ làm trò, thật sự không sao ư?
Khánh Trần biết bản thân còn chưa có trái tim mạnh mẽ đến vậy, nhưng hắn muốn bắt đầu học cách lý giải.
Lý giải nỗi khốn khổ trong nhân thế này.
Lý giải sự bất đắc dĩ của kẻ yếu.
Lúc ở trường ngoại ngữ Lạc thành, rất nhiều học sinh cảm thấy Khánh Trần rất khổ, phải tự mình kiếm học phí, kiếm tiền sinh hoạt.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, chút khốn khổ đó có đáng gì so với bây giờ?
Ngay cả lúc ở trong ngục giam số 18, đoạn thời gian còn chưa trở thành Kỵ Sĩ kia, những gì hắn trải qua cũng kém xa một phần vạn hôm nay.
Những cực khổ từng trải qua, là Lý Thúc Đồng giúp hắn phá giải khúc mắc, hiện tại chính hắn nên tự tìm đường.
Jindai Unchoku nhìn về phía những tù phạm kia, rất hài lòng vì đám tù nhân cuối cùng cũng khuất phục dưới sự dụ hoặc của thức ăn, hắn cười nói với các binh sĩ Jindai:
"Để bọn chúng chuyển đá thêm một giờ, ban đêm phát cho 2921 người 2900 thanh protein tổng hợp."
Hắn bội ước, đã nói hôm nay không cần làm khổ sai, mỗi người một thanh protein, nhưng hắn có thể tùy ý thay đổi lời mình đã nói....
Jindai Unchoku giống như đang tận lực tuyên cáo.
Bên trong tòa căn cứ quân sự bí mật A02 này, quyền quyết định cuối cùng là của hắn.
Đám tù nhân chết lặng cúi đầu, không ai đi trợn mắt chất vấn Jindai Unchoku, Khánh Trần biết, vài chục năm nay hẳn là những người này thường xuyên phải đối mặt với loại tình huống này.
Phản đối và phàn nàn đều sẽ đổi lấy một trận đánh đập.
Jindai Unchoku đi đến trước mặt Khánh Trần, cười nói:
"Châm chọc không, những kẻ đã từng tuyên thệ trung thành với Khánh thị, bây giờ lại chỉ vì một miếng ăn phỉ nhổ ngươi. Ngươi biết không, Khánh Mục vì để đám người này có thể tiếp tục sống, mới không tự sát."
Khánh Trần cười nói:
"Chết CMM đi."
Jindai Unchoku đờ ra.
Hắn cho là Khánh Trần sẽ nói cho hắn tín ngưỡng của Khánh thị, sẽ giảng giải sự kiên trì của nhân viên tình báo Khánh thị, kết quả không nghĩ tới nghênh đón hắn lại là một câu chửi rủa thô tục nhất.
Khánh Trần nói tiếp:
"Nếu ngươi cảm thấy mình có thể có năng lực khiến ta khuất phục, vậy cứ thử một chút đi. Từ lúc ta biết ngươi không có khả năng giết ta, ta đã biết kết cục của ngươi rồi. Ta đã chuẩn bị kỹ càng nghênh đón ngày đó, ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Nếu Jindai không giết hắn, cùng lắm tình huống bết bát nhất là khốn khổ cả một đời ở chỗ này.
Đã vậy, sao phải khuất phục?
Jindai Unchoku xoay người rời đi:
"Yên tâm, thời gian ngươi bị nhốt ở đây sẽ rất lâu, chúng ta có thể từ từ chơi."
Nói xong, hắn lại nói với binh sĩ:
"Trước bỏ đói hắn ba ngày ba đêm cho ta, sau đó đút thức ăn của heo cho hắn, để xem lúc đó hắn còn có khí phách như vậy không."
Màn đêm buông xuống.
Khánh Trần trông thấy đám tù nhân dưới sự chỉ huy của binh sĩ Jindai, chậm rãi đi về khu giam giữ.
Dưới bóng đêm, hơn một nửa tù phạm xếp thành một hàng, người phía sau khoác hai tay lên vai người phía trước, giống như khi còn bé chơi lái xe lửa.
Những người phía sau kia, hai mắt không có tiêu cự, tựa như người mù.
Khánh Trần ngơ ngác một lúc, nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra, đây là vì đám tù nhân không bị thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài, đã mắc chứng quáng gà.
Họ cần người vẫn còn thị lực dẫn đường, mới có thể ở trong bóng đêm trở lại khu giam giữ.
Khánh Trần đánh giá những tù phạm này, quần áo là quần áo mùa đông bằng sợi hoá học thật mỏng, dưới chân cũng chỉ là một đôi dép cao su mỏng manh.
Rất nhiều người mắt cá chân cũng bị lạnh đến sưng vù, cái chân sưng miễn cưỡng nhét vào đôi dép bình thường, nhìn đặc biệt khó chịu.
Khánh Trần ngồi dưới nước bùn trong chuồng heo, nhìn về phía máng bằng đá rỗng tuếch, hắn vỗ vỗ con heo đen nào đó:
"Các ngươi đúng là không may, còn bị ta làm liên lụy, bị bỏ đói ba ngày."
Đám tù nhân nghe xong liền trầm mặc, có một tù phạm vào đây vì ăn cắp xe của giới thượng lưu nhỏ giọng thầm thì:
"Có phải đầu óc người này bất bình thường không, đến lúc nào rồi còn quan tâm heo?!"
Phía sau hắn có người nhắc nhở:
"Im lặng."
Ban đêm ở vùng đất xơ xác này lạnh khủng khiếp, nhiệt độ không khí âm 30 độ, khiến Khánh Trần cảm thấy mình giống như là bị đông lại trong nước bùn.
Nhiệt độ này không thể giết chết một cao thủ cấp C, chỉ mang đến thống khổ.
Hắn chăm chú cảm thụ hết thảy, ghi tạc tất cả những gì mình trải qua vào trong đầu.
Trước đây, hắn từng giấu đi tất cả những nỗi khổ sở từng trải qua, hiện tại, hắn lại muốn cảm thụ càng thêm khắc sâu một chút.
Thậm chí những cực khổ kia, đều bị hắn lấy ra kiểm tra từng cái một.
....
Sáng sớm ngày hôm sau.
Đám tù nhân giống như cừu non bị xua đuổi đến khu núi đá.
Tất cả mọi người vừa lao động, vừa thỉnh thoảng nhìn về phía Khánh Trần ở bên kia.
Họ phát hiện, thiếu niên kia ngồi trong chuồng heo, trên tóc và lông mày đều kết băng.
Tất cả mọi người đều biết ban đêm ở đây khổ sở thế nào, nhất là quần áo Khánh Trần còn bị nước bọt làm ướt nhẹp, lại không được ăn bất kỳ thứ gì.
Lúc này, một chiếc phi thuyền bay lái tới, từ phía trên đi xuống mấy tên sĩ quan mặc quân trang dân sự, trong tay còn cầm thiết bị quay chụp.
Đám tù nhân biết, đây là muốn chụp lại sự chật vật của Khánh Trần, phát tán ra ngoài phá hủy sĩ khí của nhân viên tình báo Khánh thị.