Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1297: Không Sao




Vừa dứt lời, rắc một tiếng, binh sĩ Jindai bị hắn kẹp cổ kia đã gãy cổ ngã xuống.

Khánh Trần lại vươn tay trái như không có việc gì, ra hiệu một binh sĩ Jindai khác tiếp tục mang xích lên cho hắn.

Những binh sĩ Jindai kia bị hù nhao nhao lui lại, thật lâu sau mới có người cẩn thận từng li từng tí tới gần, khoá dây xích cuối cùng lại cho Khánh Trần.

Sau khi khóa lại, các binh sĩ Jindai xông lên đấm đá Khánh Trần, nhưng Khánh Trần chỉ ôm đầu ngồi xổm trên nước bùn hôi thối trong chuồng heo, không rên một tiếng.

Ôm đầu ngồi xổm dưới mặt đất là tư thế phòng hộ tốt nhất để tránh cho nội tạng bị tổn thương, ôm đầu cũng để tránh cho có người đập vào ót khiến hắn choáng váng và mất đi cân bằng.

Bảy con heo đen trong chuồng heo kinh hãi chạy tán loạn, cuối cùng chỉ có thể co quắp run lẩy bẩy trong góc chuồng.

Khánh Trần vẫn ngồi xổm như cũ, yên lặng chịu đứng.

Đã tới đây, nếu thần phục, thuận theo liền có thể rời khỏi chuồng heo, không bị hành hạ thể xác sao?

Dĩ nhiên là không.

Nếu đã vô dụng, sao phải sợ hãi rụt rè?

Ngay lúc binh sĩ Jindai đang quyền đấm cước đá Khánh Trần, Khánh Trần lại mang đống xiềng xích nặng nề, ôm lấy chân một tên binh sĩ Jindai.

Chỉ thấy cơ bắp hai tay bỗng nhiên căng lên, lại đột ngột bẻ gãy cẳng chân một tên lính.

Khi một tiếng nứt xương kia từ trong chuồng heo truyền ra, rất nhiều tù phạm đều sợ run cả người theo bản năng.

Dưới một hoàn cảnh ác liệt như vậy còn hung ác như thế, rốt cuộc người này từ đâu tới?!

Trong đội ngũ tù phạm, có mấy người thấy cảnh này nhìn nhau, sau đó lại lặng yên không tiếng động nghiêng đầu đi, tiếp tục vận chuyển tảng đá trong ngực mình.

Con đường vận chuyển đá này, bọn hắn đi mười chín năm, đã sớm chết lặng.

Mà bây giờ, đột nhiên có một người xuất hiện, tựa như vừa reo hò một tiếng bên lỗ tai chết lặng của họ, đánh thức họ.

Lúc này, Jindai Unchoku mặc quân trang che mặt đi tới.

Hắn giơ cánh tay lên cao, tất cả tù phạm đều lập tức dừng lại công việc trong tay, ôm tảng đá đau khổ đứng trong gió rét.

Binh sĩ trong chuồng heo vội vàng ngừng ẩu đả Khánh Trần, đi tới xếp hàng.

Jindai Unchoku nhìn về phía binh sĩ gãy chân đang kêu rên, lại liếc mắt nhìn thi thể binh lính bị Khánh Trần giết chết, trong kẽ răng rít ra hai chữ:

"Phế vật."

Hắn quay người nhìn về đám tù nhân, cao giọng nói:

"Có lẽ trước đó các ngươi đều rất ngạc nhiên, Khánh Mục chờ đợi mười chín năm trong chuồng heo kia đâu? Như vậy, để ta long trọng giới thiệu vị tù phạm mới này một chút, Khánh Trần, thanh tra tổ thứ bảy, tình báo khu 1 của Cơ quan Tình báo Liên bang PCA, vốn còn có thể trở thành cục trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử PCA."

"Dưới sự chủ trì của hắn, đoạt được một nhân vật quan trọng của tập đoàn Jindai từ trong tay Kashima, Jindai Yasushi. Vị thanh tra Khánh Trần này lấy Jindai Yasushi ra đặt cược, định đón Khánh Mục về nhà. Đáng tiếc, người muốn đón Khánh Mục về nhà, kết quả bản thân mình lại thành Khánh Mục, các ngươi nói, đây có phải một chuyện rất buồn cười hay không?"

Đám tù nhân ngẩn người.

Hoá ra, đây là một 'Khánh Mục' mới.

Jindai Unchoku cười nói:

"Hôm nay mọi người không cần tiếp tục khiêng đá, chúng ta chơi trò chơi đi. Mỗi người đi tới chuồng heo phun một bãi nước miếng vào hắn, mỗi người đã phun có thể lĩnh một thanh protein tổng hợp. Đương nhiên còn có một điều kiện tiên quyết đó là, tất cả mọi người đều phải phun, chỉ cần thiếu một người, những người khác sẽ đánh mất cơ hội lĩnh thanh protein. Được rồi, bắt đầu đi."

Đám tù nhân vẫn yên lặng, nhưng sự yên lặng này chỉ duy trì không lâu lắm liền bị phá vỡ, có người bỏ tảng đá xuống vọt tới chuồng heo, phun nước bọt về hướng Khánh Trần.

Nơi này có hơn 2900 tên tù phạm, cơ cấu cũng rất phức tạp, trong đó Khánh thị, Lý thị có một nhóm riêng, còn có một nhóm là tội phạm bị Jindai bắt được.

Mà kẻ dẫn đầu phun nước bọt, cũng chính là bọn tù phạm vi phạm luật pháp này.

Khánh Trần vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất, đối mặt với tất cả khổ nạn, hắn biết Jindai Unchoku muốn làm gì, đối phương không chỉ muốn cầm tù hắn, còn muốn phá huỷ tinh thần hắn.

Đối phương hưởng thụ khoái cảm đùa bỡn lòng người, thậm chí sau khi nhìn thấy người Khánh thị cũng phun nước bọt về hướng Khánh Trần, biểu lộ càng vui vẻ.

Vận mệnh cứ như quanh đi quẩn lại lại về tới nguyên điểm.

Vẫn là ngục giam như cũ, nhưng lần này trong ngục giam không có Lý Thúc Đồng, cũng không có quản lý theo chủ nghĩa nhân đạo như Nhất.

Đây mới là nơi tàn khốc nhất thế giới trong, còn tàn khốc hơn cả chiến trường.

Đây mới là thế giới trong.

Thế giới mà Khánh Trần từng tiếp xúc quá thiện lương, hắn chưa từng tới những nơi quá tàn bạo, cũng chưa từng ở lại ba khu dưới cùng.

Từ lúc mới bắt đầu, hắn trải qua, chính là sinh hoạt của người thượng đẳng, cho nên hắn có thể xem tất cả như trò chơi.

Mà bây giờ, hắn tự mình trải nghiệm sự lạnh lẽo của thế giới này.

Trong nhóm tù phạm, có người do dự không tiến lên, Jindai Unchoku cũng mặc kệ, chỉ cười tủm tỉm nhìn, thần sắc biến thái mà vặn vẹo.

Cuối cùng, người đã phun đều lạnh lùng nhìn những người còn chưa phun.

Có người cười lạnh nói:

"Đến lúc nào rồi vẫn không quên chủ cũ? Nhanh, đừng chậm trễ mọi người đi nhận thanh protein!"

Jindai Unchoku đưa tay nhìn đồng hồ:

"Một phút đồng hồ cuối cùng."

Những người chưa phun kia chậm rãi đi đến trước chuồng heo, nhẹ nhàng phun vài cái.

Họ yên lặng nhìn thiếu niên bị nước bọt làm ướt quần áo kia, ngẩng đầu vừa cười vừa nói với họ:

"Không sao."

Đám tù nhân sửng sốt, nhưng tất cả mọi người không nói gì.