Căn cứ quân sự bí mật A02 chiếm diện tích 8100 mẫu.
Trong đó khu vực quân sự là 6100 mẫu, từng nhóm chiến sĩ gen Yamata từ nơi này tiếp nhận huấn luyện tàn khốc nhất, sau đó ra ngoài trở thành nhân viên tình báo tinh nhuệ.
Còn thừa 2000 mẫu thì là nơi nhốt đám tù nhân, khu núi đá. Tính ra hàng trăm tù phạm bị áp giải đến nơi này, mỗi ngày chỉ có thể ăn bánh ngô làm từ hoa màu, ngay cả thanh protein tổng hợp cơ bản nhất cũng không có.
Trên bầu trời, mỗi 12 chiếc máy không người lái tạo thành một tổ tuần tra, tổng cộng có 18 tổ tuần tra trên bầu trời.
Bên ngoài cả căn cứ quân sự bí mật A02, đều bị lưới điện cao thế bao quanh.
Trên ót tất cả tù phạm có một cái nút bằng kim loại màu đen gồ lên, khảm vào trong thịt.
Mỗi tiếng nói của tù phạm, đều sẽ bị ghi chép lại, sau đó truyền đến bộ giám ngục bí mật trong căn cứ quân sự, bên trong cái nút còn có hệ thống định vị tổng thể cùng với thuốc nổ cỡ nhỏ.
Đám tù nhân đều trầm mặc, bởi vì chỉ cần họ nói sai một câu, liền có khả năng bị tăng thêm hình phạt thể xác mới...
Có người thấp giọng nói một câu:
"Hắn giết chết binh sĩ trên nguyên một chiếc Tàu Takamagahara sao?"
Không ai dám trả lời hắn.
Bầu không khí giữa các tù phạm như bị người ta ném vào một quả bom nitơ lỏng, ngưng kết, đóng băng lại.
Bọn hắn chỉ lẳng lặng nhìn, nhìn binh sĩ Jindai đè thiếu niên máu me khắp người kia trên mặt đất, nhìn thi thể binh sĩ Jindai được mang ra.
Đám tù nhân ở chỗ này không tiếp cận được bất cứ tin tức gì, thậm chí họ cũng không biết thiếu niên này rốt cuộc là ai.
Rốt cuộc dạng tù phạm gì, có thể giết sạch toàn bộ binh sĩ trên chiếc tàu vận chuyển hắn, sau đó thản nhiên tiếp nhận sự thật mình đã trở thành tù nhân.
Có lúc, họ trông thấy thiếu niên bị các binh sĩ đè trên đất lạnh, lại còn rảnh rỗi dò xét họ.
Trong vòng vây đầy đủ súng ống, bên cạnh hơn 20 thi thể.
Đối phương rõ ràng cười, nhưng vẫn để lộ sự hung hãn.
Đây đại khái là hình ảnh tương phản nhất mà đám tù nhân từng gặp.
Rất nhanh, thiếu niên bị áp giải đến giữa bãi đá, vào trong một lều cỏ đơn sơ phía dưới đầy đá vụn.
Bãi đá này tựa như là một thao trường cực lớn, mà lều cỏ lại ở ngay giữa thao trường này.
Tất cả tù phạm ngây người:
"Đó là..."
Đó là một cái chuồng heo, bốn phía gió lùa, chỉ có mấy cây gỗ đơn giản, nuôi bảy con heo đen.
Trong chuồng heo mùi hôi thối ngút trời, trên mặt đất bùn đen lên đến mắt cá chân.
Nhưng những việc này đều không quan trọng, quan trọng là, nơi đó từng là nơi giam giữ Khánh Mục.
Khánh Mục ở chỗ này chịu nhục 19 năm, hơn mười ngày trước mới vừa được dời đi, bây giờ lại có một thiếu niên đến đó.
Ánh mắt đám tù nhân thay đổi, có người hiếu kỳ, có người nghiêm túc.
Lúc này, mười mấy binh sĩ Jindai giơ roi lao đến, một người trong đó vung roi quất vào mặt một tù phạm trung niên nào đó, để lại một vết sẹo thật sâu.
"Nhìn cái gì? Tiếp tục khiêng đá!"
Binh sĩ Jindai nghiêm nghị quát:
"Trước khi mặt trời lặn không dời xong, thì đừng hòng ăn cơm!"
Đám tù nhân hoảng sợ tan tác như chim muông, về lại bên cạnh núi đá của mình tiếp tục vận chuyển.
Bọn hắn muốn mang tảng đá từ phía Đông, sang phía Tây, liền phải đi qua chuồng heo ở giữa kia.
Đám tù nhân cách xa nhau mấy mét, nhìn binh sĩ Jindai mang xiềng xích nặng nề cho thiếu niên, đó là xiềng xích chuyên dùng cho siêu phàm giả, nặng đến mấy chục cân, mấy trăm cân.
Một bàn tay mang mấy trăm cân xiềng xích, hai cánh tay chính là hơn ngàn cân.
Không chỉ có trên tay, ngay cả trên mắt cá chân cũng giống vậy.
Siêu phàm giả mang thứ này rồi, muốn xê dịch một chút cũng phải hao phí khí lực toàn thân.
Có người vụng trộm liếc nhìn, mới phát hiện xiềng xích Jindai đeo cho thiếu niên là cấp bậc cao nhất, dùng để trói buộc chiến sĩ gen cấp B!
Xiềng xích dưới chân Khánh Trần, còn nối xuống đất, đầu dây xích hợp kim chôn dưới lòng đất, khiến hắn chỉ có thể ngồi trong chuồng heo.
Lúc này cách rất gần, phản ứng đầu tiên khi đám tù nhân thấy Khánh Trần là...Quá trẻ tuổi.
Lúc trước, khi Khánh Mục vào đây, đã 31 tuổi.
Mà Khánh Trần, thì trẻ hơn Khánh Mục quá nhiều.
Trong nhóm tù phạm có một số người cũng bị giam lâu như Khánh Mục, trong lòng họ không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc là dạng thân phận gì, mới có thể khiến một thiếu niên 17~18 tuổi bị giam giữ như Khánh Mục trong chuồng heo này?
Nhưng đúng vào lúc này, khi một binh sĩ Jindai đang mang dây xích cuối cùng lên tay trái Khánh Trần lại đột nhiên bị Khánh Trần dùng khuỷu tay kẹp cổ.
Hắn phẫn nộ giãy dụa, sắc mặt càng lúc càng đỏ.
Binh sĩ Jindai đứng bên dùng miệng súng đâm vào trán Khánh Trần:
"Buông hắn ra!"
Khánh Trần không buông tay, chỉ nhìn chung quanh:
"Nổ súng đi."
Các binh sĩ Jindai tiếp tục gầm thét, nhưng không có một ai dám nổ súng.
Chúng hiểu rất rõ tầm quan trọng của Khánh Trần, dù đối phương là tù nhân, nhưng nếu người nào không cẩn thận lỡ tay giết đối phương, sợ chính bản thân cũng phải trở thành tù phạm trong căn cứ quân sự bí mật A02 này.
Những tù phạm kia hận chúng cỡ nào, tình cảnh sau khi chúng trở thành tù phạm sẽ thảm bấy nhiêu.
Mà Khánh Trần, đã sớm chắc chắn những người này không dám giết mình, hắn bình tĩnh nói:
"Lần sau phải cẩn thận một chút, dù sao các ngươi chỉ có một cơ hội."
Hung hãn.
Kiêu ngạo ngang ngược.
Dù đã trở thành tù nhân, dù bị hơn mười họng súng đen ngòm chỉa vào, mặt vẫn không đổi sắc như cũ.