Tiếng chuông 5h chiều vang lên.
Giờ này, những tù nhân trong căn cứ quân sự A02 vẫn đang khuôn vác đá, nhưng đúng lúc này, họ bỗng nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân, họ vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy mấy trăm binh sĩ trong căn cứ đều tập trung ở bãi đất trống ngay giữa căn cứ.
Sau đó tất cả cùng bày ra đội hình phòng ngự.
Rất nhanh sau đó, một chiết phi thuyền cấp giáp khổng lồ dài hơn 10 mét đã xuất hiện trên bầu trời căn cứ.
Lúc này, tất cả tù nhân đều không hiểu vì sao binh lính của Jindai phải làm như vậy.
Chẳng lẽ có người định tấn công chỗ này?
Phi thuyền dần dần hạ xuống, cánh của phi thuyền cũng từ từ mở ra.
Một lúc sau, một thiếu niên nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa phi thuyền, sau đó hắn còn bình tĩnh đứng đó mỉm cười nhìn tất cả mọi người một lượt.
Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, quần áo trên người hắn cũng loang lổ vết máu.
Nhưng nụ cười trên mặt hắn vẫn rất chói măt.
Những binh lính bên ngoài lập tức xông lên lôi Khánh Trần xuống khỏi phi thuyền, sau đó đè hắn xuống mặt đất lạnh băng.
Ngay sau đó, những binh lính này bắt đầu khiêng ra những thì thể trên phi thuyền ra ngoài.
Đám tù nhân lập tức xôn xao, họ đều nhớ lại cảnh thiếu niên mỉm cười khi nãy.
Từ trước đến giờ họ đã từng nhìn thấy rất nhiều tù nhân bị áp giải đến đây, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ nhìn thấy có tù nhân xuất hiện trong khu quân sự A02 với thái độ đó.
"Hắn giết đã giết hết tất cả binh sĩ của Jindai trên phi thuyền Takamagahara sao...."
Có tù phạm thì thào hỏi.
Như đang hỏi tù phạm bên cạnh, những cũng như đang hỏi cơn gió lạnh buốt nơi đây.
....
Thành phố số 5.
Trong trang viên Ngân Hạnh.
Ám Ảnh Chi Môn bỗng xuất hiện trong một căn phòng vắng vẻ.
Sau khi bước ra, lần này thủ lĩnh ảnh tử không lập tức lên tiếng chất vấn như lần trước mà cứ thế im lặng ngồi một chỗ.
Thời gian cứ thế trôi qua, ông lão ngồi quay lưng về phía hắn mới cười nói:
"Làm sao, ngươi định bắt chước học sinh của ta, ngồi chỗ này tuyệt thực so? Không sao, cứ ngồi đi, ta không cản đâu."
Thủ lĩnh ảnh tử bình tĩnh nói:
"Nếu ta đoán không sai thì ngươi đã từng gặp Khánh Trần, người truy sát Jindai Yunhe cũng là ngươi."
Ông lão không hề trả lời hắn.
Thủ lĩnh ảnh tử tiếp tục nói:
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ bây giờ Khánh Trần đã đến căn cứ quân sự A02 rồi. Có phải ngài có tai mắt ở căn cứ A02 không, nếu không thì sao ngài dám cho hắn đến đó?"
Ông lão vẫn không trả lời hắn.
"Tại sao phải làm vậy? Chẳng lẽ là để thúc đẩy ham muốn quyền lực trong người hắn sao? Chẳng lẽ ngài không thể nói trước với ta một tiếng sao, nếu không thì có lẽ ta sẽ lật tung thế giới này lên mất.”
Giọng điệu của thủ lĩnh ảnh tử bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
Ông lão bình tĩnh nói:
"Trước đây ngươi có từng nghĩ đến một vấn đề, lúc trước người đó muốn đưa hắn đến thế giới ngoài, ta đã đồng ý, nhưng người đó lại không nói sẽ đưa hắn đi bao lâu. Lúc đó hắn còn chưa có bất kì ký ức gì mà đã bị đưa đến thế giới ngoài, đã mười mấy năm trôi qua, ngươi nghĩ trong thâm tâm hắn có công nhận mình là người của Khánh thị không?"
"Ta sẽ từ từ dạy bảo hắn.”
Thủ lĩnh ảnh tử nói.
"Quá chậm, chúng ta không đợi được, ngươi cũng không chờ được.”
Ông lão nói.
"Cho nên ngài mới dùng đến cách cực đoan này?"
"Phải để cho hắn nhìn thấy người của Khánh thị thế nào thì hắn mới có thể hiểu được Khánh thị.”
Ông lão chậm rãi nói:
"Phải để hắn nhìn thấy thì hắn mới hiểu được."
"Nhưng nếu ngài muốn cho nhưng hắn không muốn nhận thì sao, nếu hắn muốn rời khỏi Khánh thị để bắt đầu từ con số 0 thì sao?"
Thủ lĩnh ảnh tử nói:
"Hắn có năng lực làm chuyện đó."
Ông lão lại cười nói:
"Nếu ta giao Mật Điệp ti cho hắn, sau này lại giao quân đội cho hắn, sau đó ta lại làm giao dịch với Lý Thúc Đồng để hắn trở thành lãnh tụ Kỵ Sĩ đời tiếp theo, đến lúc đó hắn không cần Khánh thị cũng không sao. Vì hắn ở đâu, nơi đó chính là Khánh thị."
Thủ lĩnh ảnh tử lập tức sửng sốt.
Ông lão nhẹ nhàng nói:
"Bây giờ thế giới đã sớm mục nát rồi, chẳng qua vì ngươi không thấy mà thôi. Tiểu Chuẩn, Khánh thị không phải của ngươi, cũng không phải là của ta, càng không phải là của những phe phái đó. Khánh thị là do trí tuệ và mạng sống của các tiền bối tạo ra, không thuộc về ngươi, cũng không thuộc về ta. Nhưng Khánh thị bây giờ lại giống như cái xác nặng nề trên thân cua, nếu ngươi không cởi bỏ, ngươi sẽ chết."
Thủ lĩnh ảnh tử không nói gì nữa.
Mọi người đều nói Khánh thị dứt khoát, thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị dứt khoát, gia chủ của Khánh thị lại càng dứt khoát.
Nhưng ngay cả thủ lĩnh ảnh tử cũng không ngờ gia chủ lại dứt khoát đến mức này, dứt khoát đến mức muốn tự tay lật đổ cơ nghiệp bao nhiêu năm để xây mới.
"Nhưng nếu hắn chết thì sao? Ngài quên hắn chính là người thừa kế huyết mạch duy nhất còn sót lại của Khánh thị rồi sao."
Ông lão lại lắc đầu:
"Ngươi vẫn không hiểu, nếu ngươi có thể sống thêm hai mươi năm nữa, có lẽ ngươi sẽ là người hoàn thành chuyện này. Nhưng ngươi không có nhiều thời gian như vậy, cho nên ta mới chọn hắn. Nếu hắn cũng chết, có lẽ chỉ còn cách để vận mệnh quyết định thôi."