Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1294: Nghĩ Cách Sống Sót




Khánh Trần thầm thở dài, không ngờ một đứa trẻ chỉ mới 13 tuổi đã phải chịu cảnh sống xa cha mẹ.

"Trưởng quan, ta có thể nhờ ngài một việc được không?"

Trương Văn Tề nói.

"Chuyện gì?"

Khánh Trần hỏi.

"Nếu ngài còn sống trở về thì có thể giúp ta mua một bó hoa cho mẹ ta được không.”

Trương Văn Tề nói, sau đó hắn dùng chính số máu hắn vừa phun ra để viết một hàng chữ xuống sàn rồi lại xóa nó đi.

Trên những chiếc phi thuyền cấp Giáp như thế này thường có một hộp đen ghi lại tất cả âm thanh trên phi thuyền mọi lúc mọi nơi.

Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:

"Có lẽ ta cũng khó mà về được, nhưng nếu có thể về, ta nhất định sẽ làm giúp ngươi."

"Cảm ơn rưởng quan.”

Trương Văn Tề cười nói.

"Còn chuyện gì muốn làm nữa không?"

Khánh Trần hỏi.

Trương Văn Tề suy nghĩ một lúc rồi mới nói:

"Không có."

"Ngươi không có tiếc nuối gì sao?"

Trương Văn Tề lại suy nghĩ một lúc lâu rồi vừa cười vừa nói:

"Có lẽ vì thời gian sống quá ngắn nên ta chưa kịp có gì để tiếc nuối cả."

Sau đó hắn lại viết lên sàn: Có cần ta nói một chút về tình hình trong căn cứ quân sự A02 cho ngài không.

Khánh Trần bình tĩnh lắc đầu.

Vì Triệu Kiệt cũng từng được huấn luyện trong căn cứ A02 nên Khánh Trần biết rất rõ về nó.

Nơi huấn luyện của Yamata nằm trong một khu vực lạnh lẽo ở phương bắc, ở nơi đó, phía tây là thảo nguyên rộng lớn, phía bắc là một con sống quanh năm bị đóng băng.

Đó không chỉ là nơi tập trung của tất cả những nhân viên tính báo ưu tú nhất của Jindai, mà còn là nơi họ thường xuyên áp giải phạm nhân đến để vận chuyển núi đá.

Không phải họ muốn những tù phạm đó làm việc chân tay thay mình, vì những cục đá đó có mang về cũng chẳng để làm gì.

Jindai chỉ sai họ mang đá về phía tây, sau đó lại sai họ mang đá về chỗ cũ.

Vì những người đó muốn dùng cách này để phá hủy ý chí lần cơ thể của những phạm nhân.

Đa phần những tù nhân ở đây đều từng bị tra tấn rất nhiều lần những vẫn nhất quyết không khai ra bí mật của mình nên mới bị đưa đến đây.

Những người còn lại là những tù nhân bình thường mà Jindai bắt được trong ba thành phố của họ.

Nếu những tù phạm này bị chính quyền liên bang bắt rồi đưa vào ngục giam thì họ không thể cướp ra được, nên các tập đoàn thường bí mật bắt người trước khi người của liên bang xuất hiện, sau đó đưa họ vào những ngục giam bí mật của riêng mình, hầu như mọi người đều biết chuyện này, nhưng không ai dám đứng ra chỉ trích họ cả.

Nhưng cứ đến thời gian chuẩn bị có khóa tốt nghiệp, Jindai sẽ phát cho những tù phạm này một số vũ khí, sau đó thả họ vào rừng, từ đó những người này sẽ trở thành con mồi cho nhưng người vừa được Yamata cho tốt nghiệp.

Jindai nói với những tù phạm này rằng, chỉ cần còn sống thì họ sẽ được thả tự do, hoặc nếu họ có thể giết thành viên của Yamata thì cũng được thả tự do.

Nhưng theo kí ức của Takahashi Toki, Khánh Trần mới biết trên người những tù phạm này đều bị cấy bom mimi và thiết bị định vị như hắn.

Nói cách khác, từ trước đến giờ Yamata chưa từng có ý định tha cho bất cứ tù phạm nào.

Họ cố ý làm như vậy là để kích thích thú tính trong người mỗi thành viên của Yamata, để những người đó làm quen với cảm giác giết người, từ đó họ sẽ không run tay mỗi khi giết người nữa.

Thường thì chỉ có ba căn cứ quân sự của Jindai được phép tổ chức chuyện này, đó là căn cứ quân sự bí mật A01, A02, A03.

Bây giờ Khánh Trần chuẩn bị đến A02.

Bầu không khí trong phòng điều khiển lại rơi vào im lặng, Khánh Trần và Trương Văn Tề đều biết chiếc phi thuyền này sắp đến căn cứ quân sự A02 rồi.

Quyền điều hành phi thuyền không nằm trong tay họ, mà họ cũng không có cách nào thay đổi kết quả này cả.

Yên tĩnh.

Trương Văn Tề im lặng một lúc lâu rồi mới nói:

"Trưởng quan, thật ra ta đã biết thứ ta sẽ phải đối mặt khi đến A02 là gì....Nên xin lỗi, ta muốn làm đào binh."

"Ừ, không sao.”

Khánh Trần vừa nhìn bầu trời bên ngoài, vừa bình tĩnh nói.

"Trưởng quan bảo trọng.”

Trương Văn Tề nhắm họng súng vào cằm rồi nhẹ nhàng bóp cò.

Biểu cảm trên mặt Khánh Trần vẫn bình thản như cũ.

Có lẽ vì trước đây hắn không hề quen biết Trương Văn Tề nên hắn không cảm thấy bi thương chút nào.

Nghiêm khắc mà nói, Khánh Trần cũng không phải người của Khánh thị, nên hắn cũng không hề cảm thấy bản thân phải có trách nghiệm gì với gia tộc.

Không cần biết hắn là 'người chơi Open Beta' hay là 'người chơi bản Closed Beta', thật ra Khánh Trần vẫn luôn âm thầm thừa nhận mình là người ở thế giới ngoài.

Nhưng không hiểu sao, lúc này, suy nghĩ này đang dần lung lay.

Từ khi bắt đầu xuyên qua đến giờ, cuối cùng thì Khánh Trần cũng tìm được mục tiêu của mình.

Hắn nhất định phải nghĩ cách sống sót, sau đó làm gì đó.