Hạm trưởng gầm lên:
"Hắn chỉ có một người, đạn trong súng cũng có hạn, nếu chúng ta cùng xông lên thì hắn sẽ không thể làm gì được!"
Hơn 20 người trong phi thuyền lập tức lao lên.
"Muộn rồi."
Khánh Trần bình tĩnh bóp cò.
Tên nhân viên tình báo của Khánh thị ngồi trên sàn chứng kiến chuyện có lẽ cả đời hắn cũng không thể nhìn thấy lần thứ hai.
Hắn nhìn thấy hai tay Khánh Trần cầm hai khẩu súng rồi liên tục bắn về phía đám người đang lao đến.
Hắn nhìn thấy những vỏ đạn vàng óng văng ra từ thân súng rồi rơi xuống đất tạo ra những tiếng leng keng.
Sau đó hắn nhìn thấy những tên chiến sĩ gien của Jindai cứ thế ngã xuống.
Hắn có thể thề, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một màn như vậy, mỗi viên đạn bay ra từ họng súng đều chuẩn xác cắm vào trán một tên chiến sĩ gien như thế nó được lập trình để bay đến đó vậy.
Lại phấn chấn.
"Cẩn thận!"
Nói xong, miệng hắn lại phun ra một đống máu tươi.
Vì hắn vừa nhìn thấy hạm trưởng đang dung thi thể của một tên chiến sĩ gien làm lá chắn để tiếp cận Khánh Trần.
Hắn biết bấy giờ Khánh Trần đang bị thương nặng nên chắc chắn không thể chiến đấu được, chỉ cần hắn có thể tiếp cận đối phương thì nhất định mọi chuyện sẽ thay đổi.
Khánh Trần liên tục bắn vào thi thể tên chiến sĩ gien đó, hắn định bắn nát thi thể đó rồi xuyên qua nó để bắn hạm trưởng.
Bây giờ cơ thể hắn đang bị thương, dù hạm trưởng chỉ là cấp C nhưng hắn biết mình vẫn không thể thắng được đối phương.
Nhưng Khánh Trần còn chưa kịp bắn nát thì thể đó thì hạm trưởng đã nhận ra ý đồ của hắn, đối phương lập tức ném thi thể đó về phía Khánh Trần khiến hắn bay ra ngoài.
Đòn này khiến tất cả những vết thương trên người Khánh Trần nứt toác ra.
Nhưng hạm trưởng không nhìn thấy một việc, ngay khi hắn bắt đầu ném thi thể về phía Khánh Trần, đối phương đã đá một khẩu súng bay ra ngoài.
Khẩu súng đó cứ thế văng ra rồi rơi xuống ngay trước mặt nhân viên tình báo.
Đối phương sửng sốt nhìn khẩu súng, một giây sau, hắn lập tức đứng lên cầm lấy nó.
Đưa tay, bóp cò.
Phịch một tiếng.
Trên cổ hạm trưởng lập tức xuất hiện một lỗ thủng, máu tươi phun ra từ vết thương bắn lên người Khánh Trần.
Bầu không khí trong phi thuyền lập tức trở nên yên tĩnh.
Tên nhân viên tình báo lại vô lực ngã xuống sàn, ngay sau đó, hắn lại thấy Khánh Trần từ từ đứng dậy, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh hắn.
Khánh Trần bình tĩnh nói:
"Thân phận."
Nhân viên tình báo nói:
"Trương Văn Tề, Diêu chuẩn của Mật Điệp ti....Xin lỗi Trưởng quan, ta không thể nói rõ thân phận của mình được."
Khánh Trần vừa cởi khóa cho đối phương vừa hỏi:
"Bây giờ còn cách nào điều khiển phi thuyền rời khỏi đây không."
Trương Văn Tề ngồi dậy lắc đầu:
"Khánh Trần trưởng quan, bây giờ quyền điều khiển phi thuyền không nằm trong tay chúng ta, trừ khi nó rơi, nếu không chúng ta nhất định phải đến căn cứ quân sự A02. Họ làm như vậy chính là để đề phòng có người cướp phi thuyền."
Khánh Trần thở dài một tiếng, dù hắn có giết được những người trên phi thuyền thì vẫn phải đến căn cứ quân sự A02 sao.
Khánh Trần không từ bỏ mà tiếp tục hỏi:
"Trên phi thuyền có dù không?"
"Lúc đi chúng ta có chuẩn bị mười bộ, nhưng trong lúc thực hiện nhiệm vụ, chúng ta đã dùng hết chúng rồi.”
Trương Văn Tề nói.
Khánh Trần lại hỏi:
"Có cách nào để làm rơi phi thuyền không?"
Nếu có thể cho phi thuyền rơi xuống, Khánh Trần sẽ dùng những thứ trong này làm một bộ dù đơn giản, đến lúc đó hắn chỉ cần đập vỡ lớp kính trước phòng điều khiển để chui ra ngoài, sau đó chỉ cần đợi lúc phi thuyền chuẩn bị chạm đất rồi nhảy xuống là xong.
Trương Văn Tề nói:
"Không có cách nào, bây giờ chắc chắn phòng điều khiển ở căn cứ quân sự A02 đã khóa cửa vào phong động cơ rồi, chỉ bằng sức của hai chúng ta không thể phá được cánh cửa dày hơn ba mươi phân đó."
Khánh Trần lập tức nhổ một sợi tóc, hắn định dùng chân khí Kỵ Sĩ để thử mở cửa phòng động cơ.
Tuy sợi tóc có thể tạo ra một vết cắt trên cửa, nhưng sau khi tính toán một lúc, hắn có thể khẳng định thời gian hắn cần để cắt cánh cửa này dài hơn thời gian họ bay đến căn cứ quân sự A02.
Khánh Trần lại quay về phòng điều khiển, hắn ngồi xuống trước mặt Trương Văn Tề rồi bình tĩnh nói:
"Là ta liên lụy ngươi, nếu không có ta thì ngươi sẽ không phải chịu những tra tấn này."
Trương Văn Tề giãy dụa một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh Khánh Trần:
"Trưởng quan, đây là trách nhiệm của ta."
"Tất cả đều vì Khánh thị sao?"
"Đúng, vì Khánh thị."
"Có đáng giá không?"
Trương Văn Tề sửng sốt:
"Xin lỗi trưởng quan, từ trước đến giờ ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này."
Khánh Trần nghi ngờ nói:
"Vậy tại sao ngươi phải làm vậy?"
Trương Văn Tề nghĩ một lúc rồi nói:
"Không phải từ trước đến giờ các tiền bối đều làm như vậy sao. Ta chỉ làm theo họ thôi."
"Ngươi là người ở đâu?"
Khánh Trần hỏi.
"Trước năm 13 tuổi, ta sống ở thành phố số 10, từ năm 13 tuổi, ta đã thay tên đổi họ rồi đi theo trưởng quan của ta đến phương bắc. Đã hơn 10 năm rồi ta chưa được về nhà.”
Trương Văn Tề nói.