Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 128: Nắm Bắt Thời Gian




Nói xong tất cả, Khánh Trần quay người ra khỏi phòng tạm giam.

Thời gian trở về đếm ngược còn có hai ngày, hắn phải suy nghĩ thật kỹ xem chính mình có thể làm cái gì.

Thế nhưng, ngay lúc hắn chuẩn bị ra khỏi cửa, bỗng nhiên lại quay người nhìn chằm chằm Lưu Đức Trụ.

Khánh Trần luôn cảm giác dường như chính mình đã bỏ lỡ cái gì đó.

Một cái tin tức quan trọng nhất!

Đột nhiên, con ngươi của Khánh Trần thay đổi, dường như máu đang sôi trào.

Hắn lang thang trong ký ức của mình.

Nơi đó nhất định có manh mối.

Tiếng bước chân, tiếng nổ mạnh, tiếng súng, vỡ vụn nhưng khẩn trương.

Dường như Khánh Trần đi vào ngôi nhà bị phá hoại của Giang Tuyết, hắn lẳng lặng nhìn xem tất cả mọi thứ chung quanh, bỗng nhiên nghĩ: Sau khi đám côn đồ đi vào Lạc thành, lần lượt bắt cóc ba người du hành thời gian, mà Giang Tuyết là người thứ tư.

Từ lúc bắt đầu đám bắt cóc không có có ý đồ với Lưu Đức Trụ!

Bởi vì họ không dám, việc này không đáng giá.

Họ cho rằng Lưu Đức Trụ là học sinh của Lý Thúc Đồng.

Nếu như bắt Lưu Đức Trụ, họ phải đánh cược lúc mọi người xuyên qua đến thế giới trong, Lý Thúc Đồng có trước một tìm tới họ, ở thế giới trong trực tiếp giết chết họ không.

Thua cuộc lập tức sẽ mất mạng.

Mà từ trước đến nay, những tên côn đồ này dù ở thế giới bên trong hay ngoài đều chỉ khống chế con tin, như vậy mới có thể vận chuyển đồ một cách an toàn, Lưu Đức Trụ ở trong tù, họ cũng không thể vào nhà tù khống chế hắn.

Cho nên, mục tiêu của côn đồ căn bản cũng không phải là Lưu Đức Trụ, mà là đám Hồ Tiểu Ngưu.

Những học sinh của Hải thành này không chỉ có thể vận chuyển đồ như những con la, thậm chí còn có thể trực tiếp tống tiền gia tộc của họ, yêu cầu tiền chuộc.

Sở dĩ họ không động thủ trước 0 giờ, chỉ sợ muốn tránh lần xuyên qua này, để Lưu Đức Trụ xuyên qua trở về mà không biết rõ tình hình.

Bằng cách này, trước lần xuyên qua tiếp theo, họ có ít nhất hai ngày thong dong để ứng đối.

Lưu Đức Trụ sẽ là mục tiêu đầu tiên mà họ muốn giết người bịt miệng.

Khánh Trần mở to mắt hỏi Lưu Đức Trụ:

"Là ai đã đề nghị thay đổi hành trình?"

Lưu Đức Trụ yếu ớt nói:

"Hình như là học sinh chuyển trường lớp bên cạnh tên là Bạch Uyển Nhi."

Khánh Trần hơi sửng sốt, Bạch Uyển Nhi?

Không hợp lý.

Hắn không có hỏi nhiều nữa, rrời khỏi phòng tạm giam.

Trong hành lang tối tăm, Diệp Vãn hiếu kỳ nói:

"Dường như hai ngày này phát sinh không ít chuyện?"

"Ừ."

Khánh Trần gật gật đầu:

"Có một nhóm người độc ác và tàn nhẫn muốn bắt cóc những người du hành thời gian để giúp bọn chúng vận chuyển đồ vật. Trong chín tên đã bắt được bốn, hiện tại, còn lại năm tên đang bao vây homestay Lưu Đức Trụ đang ở."

"Homestay là cái gì?”

Lâm Tiểu Tiếu hỏi.

"À, chính là khách sạn ở trên núi."

Khánh Trần giải thích.

"Ngươi gặp nguy hiểm?”

Diệp Vãn hỏi.

"Tạm thời ta không chắc mọi chuyện có thể ảnh hưởng đến mình hay không."

Khánh Trần tháo mặt nạ mặt mèo xuống rồi nói:

"Ta cũng không quan tâm Lưu Đức Trụ chết hay sống."

Hắn giơ thỏi vàng trong tay ra, bây giờ Lưu Đức Trụ đã có danh tiếng, vừa mới bắt đầu kiếm tiền, nếu hắn chết con đường kiếm tiền Khánh Trần sẽ không còn nữa.

Nhưng chuyện này đều không quan trọng.

Quan trọng là Nam Canh Thần có thể gặp nguy.

"Đi thôi."

Khánh Trần nói với Diệp Vãn.

Diệp Vãn hơi sửng sốt một chút:

"Đi đâu?"

"Huấn luyện."

Khánh Trần nói một cách tự nhiên.

Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu nhìn nhau, họ không nghĩ tới Khánh Trần lại có tố chất tâm lý mạnh mẽ đến như thế.

Một lúc trước vẫn còn đang xử lý nguy cơ.

Một lúc sau lại có thể giống như người không có việc gì tiếp tục khóa huấn luyện.

Khánh Trần nhìn biểu tình kinh ngạc của họ, bình tĩnh nói:

"Coi như là ta không huấn luyện cũng chỉ có thể lo lắng suông, chờ đợi trở về. Còn không bằng nắm chặt thời gian làm cho mình mạnh mẽ hơn, để cho mình về sau khi đối mặt loại chuyện như vậy, không còn bất lực."

Trong nội tâm của Lâm Tiểu Tiếu cảm khái, người thiếu niên này đúng là người thích hợp nhất kế thừa sự nghiệp của ông chủ.

Đối phương chưa từng thấy sự sống và cái chết nhưng có thể áp chế cảm xúc hốt hoảng của mình bằng sự bình tĩnh tuyệt đối.

Sau đó, trong phức tạp và hỗn loạn, chọn một con đường chính xác nhất tiến về phía trước.