Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1281: Tâm Cảnh




Khánh Trần cảm nhận được nguy hiểm đang dần dần tiến lại gần hắn, nhưng hắn không những không cảm thấy sợ hãi, mà còn rất hưng phấn.

Ngay lúc này, xương cốt hắn bỗng vang lên tiếng ầm ầm, cơ bắp trên người hắn bắt đầu từ từ phồng lên!

Sau đó một quầng sáng màu vàng nhạt bắt đầu xuất hiện xung quanh cơ bắp trên người hắn, nó xuất hiện càng lúc càng nhiều!

Hắn đã đi qua một chặng đường rất dài, nhưng con đường phía trước hắn cũng còn rất dài!

Thứ quan trọng nhất của tu hành không phải là cảnh giới, mà là tâm tính.

Cuối cùng thì thiếu niên cũng tìm lại được những gì mình đã mất!

Đó là tín ngưỡng và niềm tin.

Đầu óc của hắn càng lúc càng tỉnh táo.

….

Trong dòng nước u ám, Jindai Yunhe đang lặng lẽ chờ đợi.

Vốn dĩ hắn định xuống khỏi người Bá Vương Cá Cóc để vào động giết Khánh Trần, nhưng không biết vì sao, tự nhiên một cao thủ cấp A như hắn lại cảm thấy sợ hãi.

Hắn lo thiếu niên kia chỉ giả vờ yếu ớt để dụ hắn vào đó, hắn lo thiếu niên đó vẫn còn đòn sát thủ nào đó chưa dùng đến, hắn lo đối phương có thể khiến hắn nằm dưới nơi tối tăm này mãi mãi.

Ở dưới này, chỉ có mỗi Bá Vương Cá Cóc mới có thể khiến hắn cảm thấy an toàn một chút.

Từ lúc bắt được đối phương đến giờ, rõ ràng Jindai Yunhe vẫn luôn dùng mọi cách để phá hủy ý chí của Khánh Trần, nhưng tất cả những cách đó đều thất bại.

Hắn không những không thể phá hủy ý chí của Khánh Trần, mà thậm chí còn bị đối phương phản kích vài lần!

Có đôi khi Jindai Yunhe lại cảm thấy: Hắn sẽ không bao giờ quật ngã được thiếu niên này.

Nghĩ đến đây, Jindai Yunhe bắt đầu suy sụp, nếu một tên cấp C có thể khiến hắn nghĩ như vậy thì chứng tỏ tâm cảnh của hắn đã sụp đổ.

Cũng như những gì thủ lĩnh ảnh tử từng nói, nhân vật trong các tập đoàn rất thích dùng những chiến thuật tâm lí để vùi dập một người: Nếu bọn họ phát hiện trong gia tộc đối thủ tự nhiên xuất hiện một nhân vật xuất sắc nào đó thì chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ cách gì đó để hãm hại người đó.

Nếu thiên tài này không thể vượt qua được những chiến thuật tâm lí đó thì chắc chắn bọn họ sẽ không thể giữ được phong độ như xưa, cuối cùng những người đó sẽ dần dần trở thành người bình thường.

Trên đời này, có rất nhiều người không thể tự chiến thắng được bản thân, ngay cả thiên tài cũng phải ngoại lệ.

Jindai Yunhe biết rõ, nếu đến khi về đến phương bắc mà hẵn vẫn chưa vượt qua chuyện này được thì chắc chắn hắn sẽ không thể tu luyện tiếp được nữa.

Hắn phẫn nộ, chẳng lẽ hắn cứ thế để một tên cấp C tầm thường phá hủy tâm cảnh của mình sao!

Dù nghĩ như vậy nhưng Jindai Yunhe vẫn không dám vào giết Khánh Trần mà chỉ lẳng lặng ngồi ngoài cửa hang đợi đối phương chết ngạt.

Vì theo Jindai Yunhe, nếu ý chí của Khánh Trần còn chưa bị phá hủy thì chắc chắn hắn vẫn sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng chuyện khiến hắn bất ngờ là, sau hai phút chờ đợi, Jindai Yunhe không những không thấy Khánh Trần chết ngạt mà lại thấy quanh người đối phương dần xuất hiện một quầng sáng màu vàng.

Đến bây giờ Jindai Yunhe mới phát hiện, tuy đối mắt của Khánh Trần vẫn nhắm lại nhưng trong khe hở giữa hai mí mắt lại xuất hiện những tia sáng màu vàng đang chiếu rọi ra ngoài.

Chuyện này khiến Jindai Yunhe bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Đột nhiên Khánh Trần mở mắt ra, vừa nhìn thấy đôi mắt đó vàng kim đó, Jindai Yunhe bỗng cảm thấy như có một vị Thượng Cổ Thần Minh ngồi trong động đang nhìn chằm chằm vào hắn.

"Ngươi thức tỉnh rồi sao?!"

Jindai Yunhe đang cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Hắn không ngờ trong khi tâm cảnh của mình bị phá hủy thì tâm cảnh của đối phương lại mạnh lên, mạnh đến mức có thể thức tỉnh để trở thành giác tỉnh giả, đổng thời phá vỡ quy tắc người tu hành không thể thức tỉnh trong liên bang!

Có thể nói tu luyện là một quá trình giải phòng tiềm lực của bản thân, nếu người tu hành đã giải phòng hết tiềm lực trong quá trình tu luyện rồi thì không thể thức tỉnh được nữa, nên người tu hành không thể trở thành giác tỉnh giả được.

Hoặc có thể thức tỉnh, nhưng từ đó tốc độ tu luyện sẽ rất chậm.

Đây cũng là lý do vì sao tốc độ tu luyện của Lưu Đức Trụ lại chậm hơn nhiều so với người khác.

Thậm chí nếu không được quán đỉnh, có lẽ Lưu Đức Trụ đã không thể hoàn thành được một chu thiên, huống chi là tu luyện bình thường như bây giờ.

Nhưng quy luật này lại không thể áp dụng lên người Khánh Trần được.

Để một tên cấp C thức tỉnh cần có bao nhiêu tiềm năng!?

Nếu để thiếu niên này còn sống rời khỏi đây thì có lẽ sau này sẽ có rất nhiều người phải mất ngủ vì hắn đấy!

Nhưng nghĩ tới đây, Jindai Yunhe không những không có ý định xông lên giết đối phương mà còn bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hắn vội vàng sai Bá Vương Cá Cóc bơi khỏi đây.

Jindai Yunhe biết, tuy thiếu niên kia có thể thức tỉnh nhưng chắc chắn cấp bậc của thiên phú đó sẽ không cao.