Nhưng rõ ràng vừa rồi đối phương đã muốn đồng quy vu tận với hắn, nên nếu hắn đưa mang cá nhân tạo cho Khánh Trần thì chắc chắn đối phương sẽ phá hủy nó, đến lúc đó ngay cả tính mạng của hắn cũng sẽ bị uy hiếp.
Nếu không có dưỡng khí thì dù là Bán Thần cũng chỉ có thể sống thêm 30 phút dưới nước mà thôi.
Jindai Yunhe sợ, theo lí mà nói, nếu đối phương muốn leo lên vách đá chứng tỏ hắn vẫn muốn sống, nếu hắn vẫn muốn sống thì hắn sẽ không phá hủy mang cá nhân tạo.
Nhưng ngươi sẽ không bao giờ hiểu được suy nghĩ của một kẻ điên đâu.
Cho nên, Jindai Yunhe không định đi cứu Khánh Trần, hắn sẽ đợi đến khi thiếu niên này ngạt thở đến chết rồi mang xác hắn về tập đoàn.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức sai Bá Vương Cá Cóc lao về phía đối phương.
Khánh Trần cũng không ngờ Jindai Yunhe còn cất giấu một bộ mang cá nhân tạo nữa.
Vừa thấy Bá Vương Cá Cóc lao về phía mình, hắn đã vội vàng dùng một chân đạp mạnh về phía vách đá.
Không còn điểm tựa, lại cộng thêm dòng nước xiết khiến cơ thể hắn bị cuốn theo dòng nước.
Tuy hắn đã nhảy ra khỏi vách đá trước khi Bá Vương Cá Cóc lao đến, nhưng vì tốc độ của Bá Vương Cá Cóc quá nhanh, lại cộng thêm cơ thể không lồ của nó nên Khánh Trần vẫn bị nó cào vài vết thương sâu đến tận xương trên lưng.
Máu tươi vừa chảy ra khỏi vết thương đã bị dòng nước cuốn đi, Khánh Trần đã bắt đầu cảm thấy suy yếu, có lẽ chỉ vài phút nữa thôi, mất máu quá nhiều sẽ khiến đầu óc hắn không còn tỉnh táo được nữa.
Đến giờ Khánh Trần đã hiểu, bây giờ Jindai Yunhe đã bỏ ý định mang hắn về đến gia tộc rồi!
Vì an toàn của bản thân, đối phương sẽ giết mình!
Khánh Trần không cam tâm.
Không phải hắn không cảm tâm chết đi.
Vì chắc chắn con người cuối cùng con người cũng sẽ phải chết.
Mà điều hắn không cảm tâm là chỉ có mình hắn phải chết.
Kỵ Sĩ sẽ không chết một mình, hắn muốn có người làm đệm lưng.
Khánh Trần vừa bơi theo dòng nước vừa sai người máy Nano tập trung xuống chân, sau đó kết làm một lớp màng để hắn bơi nhanh hơn.
Nhưng dù hắn có bơi nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh bằng Bá Vương Cá Cóc được.
Lúc này, Bá Vương Cá Cóc đã sắp đuổi kịp hắn, trên lưng nó, sắc mặt của Jindai Yunhe càng lúc càng lạnh lùng, hắn sắp không kiên nhẫn được nữa rồi.
Chờ chút, Khánh Trần bỗng nhìn thấy một vị trí màu tối hơn trên vách đá ngay trước mặt, đó là một chỗ rẽ nhỏ của mạch nước ngầm!
Khánh Trần lập tức chui vào trung đó, hắn thì có thể chui lọt, nhưng chắc chắn con vật có kích thước khổng lồ như Bá Vương Cá Cóc sẽ không chui lọt.
Jindai Yunhe ngồi trên lưng Bá Vương Cá Cóc lạnh lùng nhìn thiếu niên ở trong động, hắn sai Bá Vương Cá Cóc bơi lại gần một chút thì đối phương lại chui sâu vào trong một chút.
Nhưng Khánh Trần lại nhất quyết không bơi hẳn vào trong động vì hắn không biết nhánh này sẽ thông đến đâu, nếu hắn lạc đường trong đó thì chắc chắn sẽ chết, nên hắn không dám mạo hiểm.
Khánh Trần định sai người máy Nano đến chữa trị vết thương, nhưng vì vừa rồi, người máy Nano đã hao tổn quá nhiều năng lượng, nên chúng nó cũng không thể giúp hắn được gì.
Hắn cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng lạnh, quay ra cửa hang nhìn Jindai Yunhe.
Jindai Yunhe đang cười lạnh nhìn hắn, hắn muốn xem Khánh Trần có thể nhịn được đến bao giờ.
Nhưng hắn phát hiện, đối phương bỗng nhắm mắt lại.
….
"Một mét cuối cùng, là con đường của chính ngươi."
Trong bóng tối, tất cả lỗ chân lông trên người Khánh Trần đều mở ra.
Chúng đều đang hô hấp.
Hắn sắp phải chết sao?
Hắn sẽ chết chìm dưới này sao?
Còn bao nhiêu công việc chưa làm.
Còn bao nhiêu người chưa được gặp.
Còn bao nhiêu tháng ngày tốt đẹp chưa trải qua.
Còn bao nhiêu chặng đường chưa được đi.
Hắn không biết Jindai Yunhe còn chuẩn bị phương án gì nữa không.
Nhưng hắn biết, tất cả mọi chuyện đã không còn quan trọng nữa rồi.
Tất cả các lỗ chân lông trên người Khánh Trần đều đang cố gắng hô hấp.
Cuộc đời là một con đường dài dằng dặc, nếu có người đến thì cũng phải có người đi.
Bình minh.
Hoàng hôn.
Dù nó có đẹp đến đâu, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ dần rời xa ngươi.
Chỉ có lòng tin mới là thứ có thể tồn tại vĩnh viễn.
Cuộc đời là một con đường rất dài, nếu Khánh Trần muốn sống tiếp thì hắn phải chấp nhận bỏ những thứ phải bỏ và giữ lại những thứ cần giữ lại.
Ở sâu trong hắn, có một loại sức mạnh bí ẩn.
Khi hắn hoàn thành sinh tử quan lần thứ nhất, lực lượng bí ẩn đó đã được mở ra theo khóa gien.
Trong lần thứ hai vượt qua sinh tử quan, lúc nhảy xuống hồ Vị Ương, cảm giác đó ngày càng rõ ràng hơn.
Nhưng trong lần thứ ba vượt qua sinh tử quan, Khánh Trần lại không hề cảm nhận được bất cứ cảm giác gì, luồng lực lượng thần bí đó cũng không hề xuất hiện như trong hai lần hoàn thành sinh tử quan trước đây.
Mãi đến tận bây giờ Khánh Trần mới hiểu được vì sao nó lại không xuất hiện nữa, hóa ra nguyên nhân chính là thế giới thần bí của Lấy Đức Phục Người, hắn biết nếu mình chết trong thế giới đó thì ở ngoài thế giới thật, mình vẫn hoàn toàn bình thường, nên hắn không hề kính sợ cái chết.
Hắn không biết mình đã vô thức khiến ‘sinh tử quan’, không còn là sinh tử quan nữa.
Đến bây giờ, thiếu niên đã hiểu được sai lầm của mình, những gì mình đã bỏ lỡ, sau đó tìm lại những gì mình đã đánh mất…..
Từng thứ một.
Thế là, lực lượng kia lại xuất hiện.
Có phải đây chính là ranh giới giữa sống và chết không.