Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 127: Suy Nghĩ




Hiện tại, Khánh Trần đã bình tĩnh lại.

Giang Tuyết đã đề cập đến homestay Vân Thượng.

Vốn lúc đầu Giang Tuyết muốn đặt chỗ ở homestay này, nhưng quy mô của đối phương khá lớn, hình như chỉ tiếp các đoàn khách trong dịp quốc khánh.

Mấu chốt là, bọn hắn ở ngay sát vách homestay Vân Thượng.

Khánh Trần nhìn Lưu Đức Trụ, nghĩ thầm, thì ra tiếng cười đùa và tiếng trống kia là từ chỗ các ngươi. . .

Rất tốt!

Thanh âm mấy chục người lẫn lộn cùng một chỗ kia, cách xa hơn năm mươi mét, ngay cả Khánh Trần cũng không thể phân biệt ra được một chút âm sắc quen thuộc nào trong đó.

Xem ra, côn đồ đến là vì Lưu Đức Trụ.

Trên núi Lão Quân này, không có người nào quý giá hơn Lưu Đức Trụ.

Khánh Trần nghĩ mãi cũng không hiểu đám côn đồ dựa vào gì mà biết trước đám Lưu Đức Trụ sẽ đến núi Lão Quân.

Bọn chúng rõ ràng đã chuẩn bị mà đến, ngay cả việc đám người Lưu Đức Trụ ở tại homestay Vân Thượng cũng biết rõ.

"Có nội ứng."

Khánh Trần bình tĩnh nói:

"Có người cung cấp cho bọn côn đồ hành trình của các ngươi, không những biết các ngươi ở tại homestay nào, thậm chí ngay cả việc đến sớm một ngày cũng nói cho đám côn đồ."

Lưu Đức Trụ nhìn đối phương:

"Đại ca ngươi đang nói gì vậy?

Cái từ nội ứng này quá xa lạ với một học sinh, đến mức Lưu Đức Trụ không dám tin.

Khánh Trần kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện với hắn nói:

"Những gì ta nói sau đây, hi vọng ngươi ghi nhớ nguyên văn trong đầu, bởi vì việc này liên quan đến mạng sống của ngươi."

"Hiện tại người của ta nói ta biết, năm tên côn đồ đang lẩn trốn kia đang vây quanh homestay Vân Thượng, chúng mang theo vũ khí, xem dáng vẻ là chuẩn bị bắt cóc người trong homestay. Họ chỉ quan sát từ đằng xa, không rõ ngươi đang ở đó."

Lưu Đức Trụ sửng sốt, một giây trước đó, hắn còn nghĩ có thể đối phó với Khánh Trần dễ dàng, sau đó thăm dò Khánh Trần, xem thử vị đại ca này có biết việc hắn nhận được hai thỏi vàng không.

Nhưng một giây sau hắn phát hiện, chỉ sợ ngay cả việc đảm bảo an toàn cho chính bản thân hắn cũng không làm được.

Lưu Đức Trụ đứng lên từ trên ván giường, nước mắt gần như muốn trào ra:

"Đại ca, người của ngươi có phải đang ở gần đó hay không, mau bảo hắn cứu ta đi! Người của Côn Lôn đã nói qua, những người kia rất độc ác và tàn nhẫn!"

Khánh Trần ghét bỏ nhìn hắn:

"Tỉnh táo, ít nhất ngươi còn có thể sống hai ngày nữa, mà đối phương muốn bắt lại ngươi để lợi dụng thân phận ở thế giới trong của ngươi, sẽ không giết ngươi."

Lưu Đức Trụ nói:

"Vậy cũng không được, bị xem như là con la cũng rất nguy hiểm mà đại ca. Người của Côn Lôn nói, những tên côn đồ này sẽ giết chết những người bình thường hiểu rõ tình hình, giết người bịt miệng. Ở chỗ này ta có hơn bốn mươi bạn học, hơn bốn mươi mạng người đấy!"

Khánh Trần hơi sửng sốt, giết người bịt miệng?

Hỏng.

Nam Canh Thần gặp nguy hiểm!

Những tên côn đồ kia không biết Nam Canh Thần là người du hành thời gian.

Khánh Trần trầm mặc một lúc rồi nói:

"Sau khi trở về, ta cần ngươi làm hai chuyện."

"Đại ca nói đi."

Lưu Đức Trụ ngồi ngay ngắn.

Khánh Trần nói:

"Chuyện thứ nhất, ta cần ngươi lập tức bảo tất cả các bạn học tản ra chạy trốn, chỉ có như thế mới có thể tránh không bị côn đồ ngăn chặn cửa trước cửa sau tiêu diệt toàn bộ. Mặt khác, đừng vì tuyệt vọng mà cầu cứu các du khách khác, như thế sẽ liên luỵ người vô tội, vì côn đồ có súng. Mục tiêu của họ là những người du hành thời gian như các ngươi, không phải người thường."

Lưu Đức Trụ kinh ngạc hỏi:

"Đại ca, chạy trốn được sao?"

Khánh Trần nói:

"Ngươi chỉ có thể cược rằng họ còn chưa hoàn thành bao vây, trừ cái đó ra không có lựa chọn nào khác."

Lưu Đức Trụ yên lặng nhớ kỹ chuyện làm thứ nhất.

Khánh Trần tiếp tục nói:

"Chuyện thứ hai, nếu như các ngươi không thể trốn, vậy sẽ bị giam giữ tập trung. Khi đó, ta cần ngươi cố gắng hết khả năng, tìm cơ hội một mình hỏi riêng những học sinh chuyển trường từ Hải thành. Đêm hôm đó. sau khi bốn người bị bắt, có ai bị mang đi một mình. Còn có, trong thời gian hai ngày xuyên qua này, ngươi nhất định phải nhớ lại xem, có ai bỏ đi giữa chừng trong bữa tiệc tối, hoặc là luôn cầm điện thoại nhắn tin."

Lưu Đức Trụ nghĩ nghĩ:

"Ý của ngươi là, nội ứng có khả năng ở trong những người đó?”

"Mặc dù ta hiểu rõ điều này có lẽ không bình thường, nhưng đây là khả năng lớn nhất."

Khánh Trần trả lời.

Bởi vì, chỉ có bốn người này đã tiếp xúc với côn đồ những ngày qua.

Mặc dù những tên côn đồ tiếp xúc với họ đều đã bị bắt về quy án, cũng đã cắt đứt liên lạc, nhưng ai biết được điều gì đã xảy ra sau khi sự việc kết thúc?

"Đương nhiên, những bạn học khác cũng không thể hoàn toàn loại bỏ hoài nghi, hai ngày này ngươi cũng không cần làm việc gì cả, suy nghĩ thật kỹ tự cứu mình như thế nào đi."