Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1278: Vũ Khí Sắc Bén




Khánh Trần sửng sốt, không động đậy nữa.

Bởi vì hai tay Khánh Trần còn bị khóa ngón tay, khóa cổ tay, Jindai Yunhe chỉ mang bình dưỡng khí cho hắn.

Trong liên bang, việc cần làm dưới nước cũng không nhiều, cho nên dụng cụ lặn cũng không tiên tiến hơn bao nhiêu so với thế giới ngoài.

Bình dưỡng khí này nhiều nhất là có thể chống đỡ hai giờ.

Nói cách khác, Jindai Yunhe nắm chắc trong hai giờ có thể lợi dụng Kỳ Nhông Bá Vương xuyên qua khoảng cách 100 cây số.

Lần này, người muốn cứu viện Khánh Trần, sẽ thật sự để mất mục tiêu.

Vùng hoang dã quá bao la, người muốn cứu viện phải xác định phạm vi tìm kiếm trước, sau đó lại nghĩ cách tiến hành cứu viện.

Theo tốc độ bơi lội của người bình thường, mỗi giờ đại khái khoảng 1-3 cây số, cộng thêm tốc độ chảy của mạch nước ngầm, có lẽ có thể đạt tới mỗi giờ 20 cây số.

Ai có thể nghĩ tới hai người họ có thể vượt qua khoảng cách 100 cây số?

Một khi tính toán sai lầm, như vậy phạm vi tìm kiếm cũng sẽ phạm sai lầm theo.

Jindai Yunhe mặc xong bộ đồ lặn, nhìn về phía Khánh Trần, trêu chọc:

"Có vẻ thanh tra Khánh Trần vẫn bình tĩnh như cũ, đã chuẩn bị sẵn sàng để về tập đoàn Jindai làm tù nhân rồi sao?"

"Nói nhảm quá nhiều."

Khánh Trần bình tĩnh nói: "Ngươi đang dùng phương thức nói chuyện, che giấu sự căng thẳng trong nội tâm. Kỳ thật sau khi ngươi phát hiện người cứu viện ta khủng bố cỡ nào, cũng không dám chắc cuối mạch nước ngầm này, liệu có người đang chờ ngươi hay không, cho nên ngươi sợ hãi."

Jindai Yunhe cười lắc đầu, hắn bò lên trên lưng Kỳ Nhông Bá Vương, dùng dây xích hợp kim để cố định thân hình của mình.

Hắn nắm dây thừng cột trên cổ tay Khánh Trần, mặc cho Kỳ Nhông Bá Vương leo từng bước một vào trong mạch nước ngầm.

Dòng nước ngầm vô cùng lạnh, Kỳ Nhông Bá Vương dùng tốc độ cực nhanh bơi trong dòng sông, cái đuôi to lớn của nó phe phẩy, giống như cánh quạt quấy dưới dòng nước ngầm.

Cứ như vậy Khánh Trần bị treo ở phía sau, tiến lên theo Kỳ Nhông Bá Vương.

Hắn nhắm mắt lại, cảm thụ mình như con rối trôi trong dòng nước tăm tối lạnh buốt.

Tử cục.

Tuyệt cảnh.

Trình độ phức tạp rắc rối của mạch nước ngầm này chỉ hơn chứ không kém động đá vôi kia, dù Khánh Trần có thể dựa vào ký ức nhớ kỹ đường, nhưng dòng nước chảy xiết này cũng đủ khiến hắn không có cách nào trở về đường cũ.

Một phút đồng hồ chỉ có thể ngược dòng bơi vài mét, cũng đủ khiến hắn phải dốc hết toàn lực.

Cho nên, nếu như muốn sống sót, cũng chỉ có thể từ bỏ giãy dụa, mặc cho Jindai Yunhe mang hắn đến lối ra kế tiếp.

Sau đó cả đời bị cầm tù trong trụ sở bí mật của tập đoàn tư bản Jindai.

Tựa hồ. . . không có biện pháp nào tốt hơn.

Nhưng nếu như bắt đầu từ giây đầu tiên Khánh Trần đi vào trong nước, liền không có ý định sống ra ngoài thì sao?

Dù Kỵ Sĩ đến tuyệt lộ, cũng phải chết trong tôn nghiêm.

Người dám làm nhục Kỵ Sĩ, tất phải trả giá bằng cả mạng sống.

"Mọi thứ đều có cái giá của nó."

Khánh Trần ở dưới nước tính toán thời gian, sau đó mở mắt, phía trước chỉ có gậy phát quang trong tay Jindai Yunhe tản ra ánh sáng yếu ớt.

Mạch máu trong hai cánh tay hắn bỗng nhiên sáng lên hào quang màu bạc, hàng trăm triệu Người máy Nano trong thân thể thiếu niên, hấp thu đầy đủ năng lượng sinh vật, sau đó tập trung về phía cổ tay.

Chúng thẩm thấu xuyên qua khe hở trên tế bào da mà ra, giống như thủy ngân bao trùm khóa cổ tay cùng khóa ngón tay.

Tràn vào lỗ khóa khóa cổ tay và khóa ngón tay.

Lũ nhóc tỳ này cứng lại, chúng xoay chuyển cơ quan trong lỗ khóa.

Dưới nước, hai tiếng cùm cụp bé đến không thể nghe, khóa tay và khóa cổ tay cùng nhau mở ra.

Đây là tác dụng đặc biệt của Người máy Nano, tìm về tự do đã lâu không thấy.

Khánh Trần bắt lấy sợi dây thừng mà Jindai Yunhe dùng để kéo hắn, từng chút từng chút rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Dưới dòng nước tối đen, 'Giác quan thứ sáu' của Jindai Yunhe cũng suy yếu hơn, thậm chí không cảm giác được Khánh Trần đang lần theo dây thừng tới gần hắn.

Khi Jindai Yunhe phát giác điểm bất thường quay đầu lại, liền nhìn thấy Khánh Trần đã chỉ còn cách hắn một mét!

Chỉ thấy thiếu niên dưới nước tươi cười xán lạn, đang nhổ một sợi tóc của mình kẹp giữa hai ngón tay, xẹt qua bình dưỡng khí phía sau Jindai Yunhe.

Keng một tiếng!

Bên trên bình dưỡng khí màu đen kia lại bị một sợi tóc đâm đến phát ra tiếng sắt thép va chạm, một lỗ thủng to xuất hiện trên bình dưỡng khí. Không khí bị nén chặt bỗng nhiên tìm được chỗ trút, điên cuồng tuôn ra từ trong lỗ thủng.

Giờ khắc này rốt cuộc Jindai Yunhe cũng biết trước đó thiếu niên này giết người như thế nào, hoá ra ngay cả sợi tóc mềm nhũn cũng có thể trở thành vũ khí sắc bén nhất trong tay đối phương!

Jindai Yunhe không biết Khánh Trần là Kỵ Sĩ.