Cho dù cứ điểm không trung to lớn hơn, nhưng về phương diện tốc độ thì phi thuyền cấp A nhanh hơn.
Chiếc phi thuyền cấp A chậm rãi hạ xuống bên cạnh căn phòng gỗ nhỏ.
Lý Trường Thanh mặc quân trang tập đoàn quân Liên Bang và lão Thập Cửu dẫn theo mười mấy tên binh sĩ võ trang đẩy đủ đi ra khỏi khoang thuyền.
Sau tai bọn hắn đều gắn một mảnh kim loại tròn, đó là thuyết bị liên lạc cảm biến xương cấp bậc cao nhất của quân đội liên bang, tính ẩn nấp và khoảng cách sử dụng rất mạnh mẽ.
Vừa mở cửa phòng ra, Lý Trường Thanh đã thấy sáu thi thể chết do độc cùng với chiếc giường Khánh Trần từng nằm.
Nàng bình tĩnh quan sát, ngón tay mảnh khảnh lướt qua chiếc giường, nơi đó có những chấm máu lốm đốm, cách đó không xa còn có băng vải thuốc được thay ra.
Chỉ cần vài phút ngắn ngủi, Lý Trường Thanh đã đưa ra nhận định:
"Sáu người này bị diệt khẩu, bọn hắn thay thuốc cho Khánh Trần ở nơi này, sau đó Jindai Yunhe một mình đưa hắn rời khỏi. Đưa chó săn máy ra đây, dựa vào vết máu của Khánh Trần, đuổi theo."
Sáu con chó săn máy được đưa đến, sau khi ngửi mùi máu trên băng vải, chúng nó như nổi điên, chạy ra bên ngoài.
Lý Trường Thanh chạy theo sau, lão Thập Cửu nói:
"Sếp, thời tiết lạnh như vậy, ngài hãy quay về phi thuyền, đuổi theo trên không trung là được rồi."
Lý Trường Thanh lắc đầu:
"Chúng ta đã cách Khánh Trần rất gần rồi, nhỡ đâu bất ngờ có chiến đấu trên đường núi, các ngươi không thể ứng phó nổi. Đừng nói nhảm nữa, mau đi thôi, phi thuyền cảnh giới trên không trung, tiến vào trạng thái chiến đấu."
Trên đường núi gập ghềnh, Lý Trường Thanh nhìn vết tích từng có binh sĩ tìm kiếm.
Có người bị kéo lê trên mặt đất, trên những cục đá trên đường đi có dính máu.
Dấu chân máu một đậm một nhạt.
Lý Trường Thanh biết đó là bằng chứng Khánh Trần đã bị tra tấn.
Chỉ cần nghĩ qua là biết Khánh Trần đã bị người kéo lê trên đường núi, đối phương không cho hắn đi giày, bắt hắn đi mấy chục cây số đường tuyết.
Vừa nghĩ tới đây, Lý Trường Thanh siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay.
Lão Thập Cửu ở bên cạnh cũng cảm thấy lo lắng vô cùng, hắn đi theo Lý Trường Thanh đã mười năm, nhưng chưa từng thấy nàng như vậy bao giờ cả.
Hắn nói nhỏ:
"Sếp hãy cẩn thận đấy, nói không chừng trên đường cũng có cạm bẫy, nhỡ đâu có kẻ muốn dùng Khánh Trần để dẫn dụ ngài ra ngoài..."
"Yên tâm đi, ta tự hiểu."
Lý Trường Thanh bình tĩnh đáp, trong sự bình tĩnh của nàng ẩn chứa cơn giận dữ tột độ.
Nàng muốn đi trên con đường Khánh Trần chịu tra tấn, khắc ghi toàn bộ những điều Khánh Trần phải chịu đựng, sau đó trả lại gấp mấy lần cho Jindai.
Trên đường đi không hề có mai phục, khi bọn hắn tới nông trại thì nơi này đã hoàn toàn tĩnh lặng.
Thi thể mấy tên sát thủ Jindai nằm rải rác bên ngoài nông trại, chúng chết lúc Khánh Trần mới tới nơi này, đóng giả mà giết được.
Lão Thập Cửu ngồi xuống kiểm tra một hồi, sau đó nghi ngờ hỏi:
"Sếp, có người cứu Khánh Trần hay sao? Hắn bị thương nặng như vậy rồi, hơn nữa còn bị người ép đi chân trần suốt mấy chục cây số đường núi, chắc hẳn không có năng lực giết nhiều người như vậy đâu nhỉ?"
Lý Trường Thanh gật đầu:
"Có lẽ vậy, chắc là khi bọn hắn tới đây thì có người cứu viện."
Có rất nhiều người tìm kiếm Khánh Trần, kể cả việc bọn hắn tìm được tung tích của chiếc phi thuyền cấp Bính kia nữa, đó là nhờ có tin tức nặc danh từ một người thần bí.
Toàn bộ Trung Nguyên chỉ có hơn nghìn chiếc phi thuyền, muốn xác minh quỹ đạo đường bay của mỗi chiếc phi thuyền đều cần có thời gian, đối phương lại có làm ra ngụy trang.
Sớm muộn gì Lý Trường Thanh cũng có thể tìm được chiếc phi thuyền này, nhưng bây giờ phải cứu được Khánh Trần, điều quan trọng nhất chính là tính hiệu quả.
Người nặc danh kia đó rất thần bí, Lý Trường Thanh đã sử dụng bộ đội kỹ thuật thông tin giỏi nhất trong quân nhưng cũng không thể tìm được tung tích của đối phương.
Chuyện này vô cùng kỳ lạ, chẳng lẽ Khánh Trần còn quen biết Hacker có thể đối đầu với tập đoàn quân Liên Bang hay sao? Trước kia chưa từng nghe nói tới.
Lão Thập Cửu sắp xếp binh sĩ tìm kiểm trong nông trường, hắn ngăn cản Lý Trường Thanh lại, sau khi xác nhận trong nông trường không có cạm bẫy gì thì mới để cho nàng tiến vào.
Kết quả là binh sĩ vừa mới xông vào thì đã có người hét lên:
"Nơi này có thiết bị kết nối tế bào thần kinh!"
Lý Trường Thanh ngẩn ra, sau đó như nổi cơn điên, xông vào trong.
Chỉ là khi bọn hắn nhìn thấy hai người thực vật và một thi thể bên cạnh giường thì lập tức cảm thấy yên lòng:
"Chắc hẳn bọn hắn đã thử đoạt xá Khánh Trần, nhưng không thành công."
Nếu như thành công thì cũng không biến thành ba cái xác ở chỗ này.
Lúc này lão Thập Cửu nhíu mày:
"Trong đây không hề có dấu vết ai đó nghĩ cách cứu viện cả, vậy nên mấy cái xác bên ngoài đều do Khánh Trần giết hay sao?"