Một chiếc phi thuyền dân dụng cấp Bính đang từ phía nam bay về phía bắc trên không vực mênh mông bát ngát.
Phi thuyền được chia thành bốn cấp bậc, Giáp Ất Bính Đinh.
Hạng A, cấp Ất là cấp bậc quân dụng, dùng để vận chuyển vũ khí.
Cấp Bính, cấp Đinh là cấp bậc dân dụng, trong đó cấp Bính được sử dụng để kinh doanh. Điển hình là việc di chuyển giữa thành phố số 10 và thành phố số 18, phương tiện giao thông cao cấp thường thấy nhất chính là phi thuyền cấp Bính.
Cấp Đinh là cấp bậc dành cho gia đình, đó là phi thuyền chuyên dụng cho các đại gia.
Trong khoang thuyền có bốn người, một người chịu trách nhiệm điều khiển hướng đi, ba người còn lại điên cuồng quét dọn các phòng trên thuyền, thậm chí còn sử dụng chất tẩy rửa axit mạnh nữa, họ muốn tẩy hết vết máu trong khoang thuyền.
Bọn hắn đeo một chiếc mặt nạ thở oxy trong suốt che kín mặt để tránh hít phải khí độc được sản sinh trong quá trình tẩy rửa.
Khoang thuyền đã được dọn dẹp từ trước, nhưng bọn hắn lo lắng DNA còn lưu lại trong khoang thuyền không thể vượt qua trạm kiểm tra không vực.
Người điều khiển phi thuyền nói:
"Chỉ 120km nữa sẽ tiến vào không vực tập đoàn quân Liên Bang quản chế, hiện giờ phía bên đó đã bị ả điên Lý Trường Thanh dùng ra đa bao trùm toàn bộ rồi, mau dọn dẹp cho sạch đi. Nếu có ai lên phi thuyền kiểm tra thì tuyệt đối không thể để bọn hắn phát hiện ra bất kỳ đầu mối nào cả, nếu không chúng ta đều phải chết!"
"Mẹ kiếp, chúng ta cũng muốn nhanh mà, nhưng việc này sao mà nhanh được cơ chứ? Vả lại ta cũng không hiểu được chẳng phải cấp trên nói việc này không hề nguy hiểm hay sao? Sao đột nhiên lại như cả thế giới đang truy tìm chúng ta vậy?!"
"Nhất là ngày hôm qua, nếu như không phải có một chiếc phi thuyền khác bất ngờ xuất hiện, hấp dẫn sức chú ý của Khánh Thị thì e rằng chúng ta đã bị Ảnh Tử bắt rồi."
Người điều khiển phi thuyền khẽ đáp:
"Kỳ lạ, là ai đang hấp dẫn lực chú ý giúp chúng ta vậy?"
"Hay là cấp trên đang hỗ trợ chúng ta thoát khốn?"
"Các ngươi tin hả? Hiện giờ chúng ta đã trở thành con rơi rồi, cấp trên sẽ không giúp đỡ đâu."
Nhưng đúng vào lúc này, bầu trời đột nhiên sầm tối.
Mây đen bao phủ chiếc phi thuyền.
Người điều khiển kêu lên một tiếng:
"Xui vậy, tại sao lại sắp có tuyết rơi? Ta phải đi theo lộ trình cố định...Chờ đã! Đậu xanh rau má!"
Người điều khiển phi thuyền tiện tay mở góc nhìn 360 lên, lập tức cảm thấy da đầu tê rần.
Hắn cảm thấy như có một ngọn núi lớn từ trên bầu trời hạ xuống.
Cảm giác bị đè nén, không thể địch lại khiến bất kỳ ai nhìn thấy đều muốn quỳ xuống trước sự vĩ đại của nó.
Đó là trí tưởng tưởng cực hạn của nhân loại với từ 'cỗ máy chiến tranh' rồi.
Người điều khiển quay đầu lại, gầm thét tới khản cả giọng:
"Là cứ điểm không trung Thanh Sơn hào! Ả đàn bà điên Lý Trường Thanh khởi động cứ điểm không trung Thanh Sơn! Đậu má!"
Hóa ra bóng tối bao phủ lấy bọn hắn khi nãy không phải là mây đen xuất hiện trước khi có tuyết rơi mà là cứ điểm không trung Thanh Sơn hào che kín cả bầu trời.
Bá chủ không trung quá mức khổng lồ, sự to lớn của nó khiến bọn hắn tưởng rằng đó là khí tượng tự nhiên.
Đây là cứ điểm không trung cùng cấp bậc với Thần Linh Quyền Trượng hào của Khánh Thị, là vũ khí cấp chiến lượng trên chiến trường.
Nó được trang bị lò động lực phản ứng hạt nhân tiên tiến nhất, pháo điện từ chính có tầm bắn lên tới 230km, bệ phóng tên lửa hành trình.
Có cả vô số máy bay chiến đấu không người lái nữa.
Đó cũng chỉ là những chức năng cơ bản nhất của tòa cứ điểm không trung này, giống như trước khi ngục giam số 18 bị phá hủy, không ai biết Thần Linh Quyền Trượng hào còn kết nối với Thần Linh Quyền Trượng ở độ cao 800km trên bầu trời.
Trong phi thuyền, bốn người tuyệt vọng nhìn bóng ma trên bầu trời càng lúc càng tới gần:
"Tới bắt chúng ta hay sao?"
"Nói vớ vẩn, nếu không xác định được mục tiêu thì cứ điểm không trung Thanh Sơn hào sẽ không khởi hành đâu!"
"Vậy giờ chúng ta phải làm gì? Làm cách nào mới trốn thoát được đây?"
Người điều khiển nhìn đồng bọn của mình như nhìn một tên thiểu năng:
"Thanh Sơn hào đã xuất hiện rồi, ngươi còn hỏi ta trốn bằng cách nào hả? Ta có thể nói cho ngươi biết, thái độ nhận lỗi thành khẩn vào, như vậy chắc hẳn sẽ được toàn thây đó."
Đồng bọn:
"..."
Người điều khiển hít sâu một hơi:
"Khởi động chương trình tự hủy đi, vì người nhà ở phương bắc của chúng ta."
Nói xong hắn điền mật mã vào, ấn vào một nút màu đỏ trong khong thuyền.
Nhưng đúng lúc này, bọn hắn đột nhiên cảm thấy mình bị rơi vào trạng thái không trọng lượng, giống như có thứ gì đó ở trên bầu trời đã bắt bọn hắn lại.
Ngay sau đó, một tia laser cực bé quét qua, cắt đứt cả chiếc phi thuyền to lớn.
Giống như là đang cắt bánh phở vậy, phần đuôi của chiếc phi thuyền bị tia laser cắt đứt.
Nơi đó là bom hẹn giờ điều khiển tự động để tự hủy phi thuyền.
Cuối cùng thì người điều khiển cũng rơi vào tuyệt vọng, Lý Trường Thanh muốn bắt sống bọn hắn!
Trên bầu trời, bên dưới Thanh Sơn hào mở ra một cái miệng tròn khổng lồ chẳng khác nào một con quái thú mở cái miệng to lớn của mình ra, nuốt chiếc phi thuyền bị cắt nát này vào trong bụng!
Không lâu sau đó, có một chiếc phi thuyền cấp A từ dưới đáy cứ điểm không trung Thanh Sơn hào bay ra ngoài, bay thẳng về vùng núi phía tây.