Xem ra là không có ai tới cứu Khánh Trần cả, chính Khánh Trần gắng gượng vượt qua mấy chục cây số đường núi, sau khi tới nơi này còn giết được bảy tên sát thủ Jindai.
Vừa nghĩ tới đây thì cho dù lão Thập Cửu cảm thấy khó tin nhưng không biết tại sao hắn lại cảm thấy thiếu niên đó hoàn toàn có thể làm được những điều này.
Lý Trường Thanh tra xét hai thiết bị đoạt xá kết nối tế bào thần kinh kia, đột nhiên lên tiếng hỏi:
"Kỳ lạ, hình như hai thiết bị này gặp trục trặc?"
Một tên binh sĩ cầm máy tính xách tay kết nối với thiết bị, sau khi kiểm tra một hồi, nói:
"Sếp, thiết bị này không bị phá hỏng từ bên ngoài mà là bị ai đó định dạng lại từ bên trong. Chuyện này rất kỳ lạ, còn nữa, người máy Nano bên trong thiếu rất nhiều, lượng tồn trữ chỉ còn 27%. Những người máy Nano này đều được viết chương trình nghiêm khắc nhất của Liên Bang, không thể ở lại bên trong cơ thể người, nhưng trên mặt đất nơi này cũng không hề có."
Nhưng vào lúc này, có binh sĩ bên ngoài hô:
"Trưởng quan, phát hiện ra nơi mai táng thi thể."
Lý Trường Thanh đứng dậy rảo bước ra ngoài, chó săn máy đứng cạnh một chỗ bùn đất mới, sủa loạn, một tên binh sĩ dùng dụng cụ đào lên, phát hiện ra có hơn mười thi thể bên dưới, có phụ nữ, trẻ con, đàn ông.
Có người còn đeo găng tay, tiến hành thu thập mẫu xét nghiệm bên trong hố, lớp bùn đất đen đã bị ngấm máu tươi, biến thành màu tím đen.
Binh sĩ nói:
"Trưởng quan, sau khi xét nghiệm, đây đều là những người nông dân sản xuất nông nghiệp ở đây, có thân phận trong Liên bang. Jindai không chôn thi thể của đồng bọn chứng tỏ việc này có vấn đề. Bên cạnh hố đất có dấu vết ngón tay con người đào bới, còn có vết máu nữa."
Lý Trường Thanh nhìn miệng hố:
"An táng họ đi, lấp đất chôn lại cả đi. Không phải do Jindai chôn đâu, chính Khánh Trần dùng tay đào phần mộ, mai táng những người này đó."
Nàng đau lòng, cao giọng nói:
"Chúng ta đã cách Khánh Trần rất gần rồi, tìm cho ta, dù Jindai chạy tới chân trời góc biển thì cũng phải tìm được bọn hắn!"
Nhưng đúng lúc này, phi thuyền cấp A trên không trung đột nhiên phát cảnh báo thông qua tần số truyền tin:
"Có một sinh mạng thể trên mặt đất xuất hiện, ở cách đây 2,2km, đang nhanh chóng tiếp cận."
Bán kính quét sinh mạng của phi thuyền cấp A là 10km, có người đột nhiên xuất hiện cách đây 2,2km chứng tỏ có người đã sử dụng kỹ thuật sơn phủ để ngụy trang, mai phục ở gần đó.
Lý Trường Thanh bình tĩnh hỏi:
"Người của Jindai hả, nhắm vào chúng ta sao? Không phải..."
Lý Trường Thanh cho rằng nếu là người của Jindai vậy đối phương sẽ lựa chọn một điểm phục kích tốt hơn, vả lại đối phương cũng không để lộ ra nhiều tin tức ở đây như vậy, ví dụ như việc đối phương đã thử dùng phương pháp kết nối tế bào thần kinh để đoạt xá Khánh Trần.
Nhưng nếu như không phải Jindai.
Còn có ai biết tin Khánh Trần được đưa tới đây, hơn nữa còn biết Lý Trường Thanh sẽ tới?
…
Địch tập kích.
Chắc chắn thiết bị dò quét sinh mệnh được lắp đặt trên phi thuyền cấp Giáp sẽ không nhầm lẫn, tuy đến giờ họ vẫn chưa biết kẻ đến tập kích là ai nhưng nếu nọn chúng đã dám tập kích Lý Trường Thanh thì chắc chắn đối phương sẽ có cách giết được cấp A.
Lão Thập Cửu lập tức chỉ huy những binh sĩ đi theo họ vào đội hình chiến đấu.
Không thể không nói, lúc này, một người làm nhiệm vụ bảo vệ Lý Trường Thanh bao nhiêu năm như lão Thập Cửu mới có thể phát huy được những ưu thế về kinh nghiệm trong những trường hợp như thế này.
Hắn biết lực lượng mà hắn mang theo không nhiều, mà trong những nông trường như thế này thường xây dựng lớp phong thủ bên ngoài khá chắc chắn để đề phòng trường hợp người hoang dã đến cướp bóc nên lập tức di tản tất cả mọi người vào nông trường.
"Báo cho phi thuyền, bảo họ gọi Thanh Sơn Hào đến đây, nhanh lên!"
Tuy tốc độ bay của Thanh Sơn Hào không thể nào nhanh bằng những phi thuyền cấp Giáp.
Nhưng đối với lão Thập Cửu mà nói, nếu họ có thể cố thủ trong cứ điểm này đến khi Thanh Sơn Hào đến thì chắc chắn Lý Trường Thanh sẽ an toàn.
Dù quân địch có phái cả Bán Thần đến đây thì hắn cũng không sợ, vì Thanh Sơn Hào chính là vũ khí mà đến cả Bán Thần cũng phải sợ.
Trong khi tinh thần mọi người đều căng như dây đàn, lão Thập Cửu mới phát hiện không thấy bà chủ nhà mình đâu, hắn quay lại thì mới phát hiện nàng vẫn đang ngần ngơ ngồi nhìn những phần mộ đó.
Vừa rồi nàng đã ra lệnh bảo họ chôn lại những cái xác đó xuống đất, nhưng vì trong khi đang chôn dở, lại có tin địch tập kích nên tất cả quân lính đều vội vã chuẩn bị chiến đấu.
Lúc này, Lý Trường Thanh đang ngồi xổm bên miệng hố chôn dở rồi dùng tay không lấp từng chút đất bên trên xuống hố.
Lão Thập Cửu lập tức nói vào bộ đàm:
"Bà chủ, ngài đừng động tay vào mấy công việc bẩn thỉu đó, đợi khi nào đánh lui địch, chúng ta sẽ hoàn thành nốt công việc đó."