Trong gió rét, thân thể Khánh Trần hư nhược giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng vẫn không đổ.
Mấy tên nhân viên tình báo Jindai, lúc đầu còn vui cười đứng nhìn, nhưng từ từ lại không cười được nữa.
Jindai Yunhe nói:
"Nếu ngươi cảm thấy thống khổ, chỉ cần xin tha một tiếng, liền có thể dừng lại."
Khánh Trần giống như không nghe thấy gì, không hề dừng lại.
Cũng không biết lại qua bao lâu, trời đã sắp sáng, mấy tên nhân viên tình báo Jindai kia đã không tiếp tục nhìn về phía Khánh Trần nữa.
Thiếu niên dùng thời gian cả đêm, đào ra một cái hố có thể chứa hơn mười người, trên người hắn tất cả đều là bùn đất, trên tay thấm đẫm máu tươi.
Không hiểu sao, nhân viên tình báo Jindai lại liên tưởng đến hình ảnh Thần Linh gặp nạn mà một số tông giáo từng miêu tả.
Nhưng họ cũng chỉ ngẫm lại mà thôi, lập tức khôi phục sự lạnh lùng.
Khi tia nắng ban mai đầu tiên xuất hiện từ phương Đông, mưa tuyết bỗng nhiên dừng lại.
Khánh Trần chậm chạp leo từ trong hố ra, sau đó ôm từng thi thể trong phòng thiết bị ra, cẩn thận từng li từng tí đặt nó trong hố đất.
Hắn ra sức đẩy bùn đất và tuyết vào trong hố.
Thẳng đến một khắc tất cả mọi chuyện đều hoàn thành, mới đột nhiên té xỉu trong đống tuyết.
Jindai Yunhe trầm mặc hồi lâu, nhìn về phía cấp dưới:
"Thừa cơ hội này, lại tiến hành tiếp nhận tế bào thần kinh, đoạt xá một lần nữa!"
Bọn thuộc hạ vẫn đứng yên.
Jindai Yunhe cười lạnh:
"Các ngươi điên rồi sao, ngay cả mệnh lệnh của ta cũng dám không nghe?"
Lúc này, bọn thuộc hạ mới nâng Khánh Trần lên, đi xuống hầm ngầm trong phòng.
"Triệu Kiệt, lần này ngươi đến đoạt xá hắn."
Jindai Yunhe nói.
Không biết Triệu Kiệt mang theo loại cảm xúc nào nằm lên trên giường, mặc cho đồng nghiệp nối ống dẫn vào trong não bộ của mình.
"Tỷ lệ đồng bộ 31%..."
"Tỷ lệ đồng bộ 72%..."
"Tỷ lệ đồng bộ 89%..."
Jindai Yunhe nhìn về phía Khánh Trần bên kia, con ngươi hắn bỗng co rút lại, vì hiệu suất đồng bộ tương ứng của thiếu niên vẫn là 100%.
Mà mấy giây qua đi, màn hình tinh thể lỏng biểu hiện tỷ lệ đồng bộ đột nhiên phụt tắt.
Triệu Kiệt đã chết.
Không giống Triệu Khoan trở thành người thực vật trước đây, chớp mắt một cái điện tâm đồ của Triệu Kiệt vậy mà lại về không.
Cho đến giờ phút này, Jindai Yunhe rốt cuộc đã rõ, hoá ra trên đời này thật sự có người, không thể bị đoạt xá.
Thế nhưng, không ai chú ý tới lần này, toàn bộ số Nano robot cũng không trở về trong dụng cụ, đám tí hon màu bạc kia đã tìm được nơi trú ẩn mới trong thể nội Khánh Trần.
Chương trình viết sẵn của chúng bị một loại ý chí nào đó xóa đi, nên gông xiềng của chúng cũng bị mở ra.
Ý thức của chúng tương liên với Khánh Trần, sau đó bắt đầu nhảy cẫng hoan hô.
...
Thành phố số 5.
Trang viên Bán Sơn vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.
Nó đứng lặng ở đây đã gần ngàn năm, tựa như dù thời đại xoay chuyển thế nào, nó cũng sẽ không bị thời đại thay đổi.
Ám Ảnh Chi Môn mở ra.
Lần này, Ám Ảnh Chi Môn trực tiếp mở trong phòng ông lão kia.
Trong bóng tối, ông lão đưa lưng về phía Ảnh tử, bình tĩnh nói:
"Đúng là chẳng có tí quy củ nào, chút chuyện nhỏ như vậy, đã luống cuống chân tay?"
Ảnh tử xếp bằng ngồi trên mặt đất sau lưng lão giả:
"Mở Ám Ảnh Chi Môn ở chỗ này thuận tiện biết bao nhiêu, ta đã muốn làm như vậy từ sớm. Trước kia mỗi lần lên đây phải khổ sở bò từng bậc thang, về sau hẳn là không cần nữa."
"Nói xem, lần này ngươi tới vì cái gì?"
Ông lão lạnh nhạt hỏi:
"Trước kia một năm cũng không gặp ngươi được hai lần, bây giờ thì hay rồi, lúc không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi lại chạy tới đây mỗi ngày."
Ảnh tử lạnh lùng nói:
"Ngài đang giúp Jindai xóa vết tích à?"
Lão giả thở dài nói:
"Trong mắt ngươi, ta đã luân lạc tới mức phải làm loại chuyện nhỏ này sao? Yên tâm, nếu ta xuất thủ, ngươi nhất định sẽ biết là ta làm."
Ảnh tử gật gật đầu:
"Vậy ta đại khái đoán được là ai đang làm chuyện này...Nhưng ta không rõ, tất cả những gì ngài làm, liệu có ý nghĩa gì chăng. Để hắn nhận hết ngăn trở và khuất nhục, là vì cái gì?"
"Nung đao."
"Nung đao?"
Ông lão nói:
"Sau khi hắn trở về thế giới trong quá xuôi gió xuôi nước, Lý Thúc Đồng giúp hắn, Lý Tu Duệ kia cũng giúp hắn, ngươi cũng đang giúp hắn, dạng đao này rất dễ bị bẻ gãy, cũng không biết mình nên chém ai."
Ảnh tử trầm mặc.
Lão giả nói:
"Ngươi sợ hắn chết?"
Ảnh tử lắc đầu:
"Ta không sợ hắn sẽ chết. Ta chỉ không rõ, ngài không sợ, rõ ràng là muốn cho hắn quyền lực, nhưng ngộ nhỡ từ nay về sau hắn không muốn nữa thì sao?"
"Không muốn?"
Lão giả cười cười:
"Nếu như để hắn trở lại Khánh thị tiếp tục làm việc, đương nhiên có thể hắn hờn dỗi không quay về, nhưng nếu như đem cả Khánh thị cho hắn thì sao? Trong công ty ngươi bị người ta gây khó khăn, có thể từ chức, nhưng nếu có một ngày, người làm khó dễ ngươi kia cho ngươi cả công ty, ngươi sẽ từ chối hắn sao? Sẽ không."
"Hắn không phải loại người dã tâm bừng bừng mà ngài thường thấy."
Ảnh tử lắc đầu:
"Ngài chớ có đẩy hắn ra xa."
Lão giả lại cười:
"Cũng có người vĩ đại không nguyện ý trở thành lãnh tụ, nhưng một khi hiệu triệu, họ sẽ hất bụi gai đi, xuất hiện lần nữa. Đừng lo lắng quá mức, một kiếp này hắn nhất định phải vượt qua, đi hết đoạn đường này, hắn sẽ hiểu."
"Nhưng nếu như hắn chết thật?"
"Chết thì chết thôi."